Tống Thanh ở nhà không ra ngoài, chỉ khi đổ rác mới bước ra một chút, thời gian còn lại cô đều ngồi thu mình trong nhà, chìm đắm trong nỗi đau mất gia đình, lún sâu vào những suy nghĩ bế tắc không thể thoát ra. Một ngày nọ, khi vừa đổ rác, cô tình cờ gặp cậu bé đó đang trên đường đi học về.
Hắn nghênh ngang làm mặt xấu với cô, nói: “Cô có kiện đến chết cũng không làm gì được tôi đâu. Tôi giết gia đình cô thì sao? Tôi chính là muốn Tống Dương Dương chết đấy. Bây giờ cha mẹ tôi sẽ không so sánh tôi với hắn nữa, thật tuyệt vời!”
Nói xong, hắn cười ha hả rồi nhảy chân sáo về nhà. Tống Thanh nghe mà cảm thấy máu dồn ngược khắp cơ thể, đầu óc như bị nổ tung. Cô phát điên lên, cầm bịch rác định vứt đi ném thẳng vào người cậu bé. Dương Lạc Dịch hét toáng lên rồi chạy về nhà, Tống Thanh đuổi theo.
“Bố mẹ ơi, cô ta điên rồi! Cô ta muốn giết con...” Dương Lạc Dịch đập cửa nhà gào thét, trên người đầy những thức ăn thừa mà cô vừa ném, trông rất thảm hại. Bố mẹ Dương nghe thấy tiếng con, vội chạy ra giữ lấy Tống Thanh đang nổi cơn điên. Tống Thanh với đôi mắt đỏ ngầu, từng từ từng chữ nhắc lại những lời mà Dương Lạc Dịch vừa nói.
Mẹ Dương lớn giọng: “Nó chỉ là trẻ con nói bậy thôi, cô cũng đâu cần làm quá thế. Xem kìa, con tôi bị cô làm cho cả người đầy rác, cổ còn bị đánh đến đỏ cả lên nữa.”
Bà ta vừa nói vừa kéo con trai lại, xót xa xem xét vết đỏ trên cổ thằng bé. Tống Thanh quay đầu nhìn người đàn ông đang giữ tay cô – cha của Dương Lạc Dịch.
Ông ta ho khẽ: “Trẻ con thi thoảng nói nhảm cũng là chuyện bình thường mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT