Liễu Nhược Đằng và Hứa Trí gần như đồng thời đứng dậy. Hạ Kiêm thấy vậy cũng vội kéo tay áo Bùi Quan Chúc đi theo.
“Phu nhân kia, xin dừng bước!” Liễu Nhược Đằng đứng trên bậc thềm gọi lớn, nhưng người nọ chẳng hề có ý dừng lại.
“Phu nhân, xin dừng lại một chút!” Hứa Trí thở hổn hển đuổi theo. Lúc này Tần mụ mụ mới ngập ngừng dừng chân, tròng mắt đảo tới đảo lui. Khi nhìn thấy Bùi Quan Chúc cũng đã tới nơi, ánh mắt bà chợt khựng lại, khom người ôm chặt giỏ tre, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
“Các người lại hỏi, hỏi cái gì... Huyền... Huyền Thưởng Lệnh, họa... bức họa gì đó, tiện phụ... ta... ta không biết gì cả...”
Giọng nói bà lắp bắp run rẩy, rõ ràng là sợ hãi tột độ.
Liễu Nhược Đằng vừa định mở miệng, thì một phụ nhân khác cùng đi với Tần mụ mụ hồi nãy từ trong Trần gia cũng ôm một giỏ tre đựng đầy cơm thừa canh cặn bước tới.
“Tần thím thực sự không biết gì đâu! Đừng hỏi bà ấy nữa!” Người phụ nữ đó tỏ vẻ bực bội, kéo tay Tần mụ mụ, “Cả ngày hết nhóm này tới nhóm khác tới hỏi, phiền chết đi được! Bà ấy chỉ có một đứa con trai thôi, mà lớn lên chẳng giống bà ấy chút nào!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play