Liêu Tư Bác ít nhiều cũng biết về những việc Nguyên Minh Húc đã làm, nhưng sau khi nhìn thấy câu nói của Giang Mặc Thần, hắn ta vẫn không nhịn được mà nhắn tin cho Tôn Tầm để hỏi rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Họ là người ngoài giới, chắc chắn không thể hiểu rõ bằng người trong giới như Tôn Tầm. Tôn Tầm nghe vậy chỉ đơn giản giải thích một chút. Sau khi Tôn Tầm nói xong, Liêu Tư Bác ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, đây còn là Nguyên Minh Húc hiểu chuyện, ngoan ngoãn, cần được bảo vệ mà hắn ta quen biết sao. Đây rõ ràng là một con quay hai mặt, nói một đằng làm một nẻo, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma.

Liêu Tư Bác cảm thấy mình bị tổn thương, cảm thấy mình bị lừa dối, rồi vẫn còn cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng nghĩ liệu có phải họ đã hiểu lầm không. Nhưng rất nhanh, cái đầu chẳng mấy khi dùng tới của hắn ta hiếm khi chịu vận hành một lần – Hắn ta lớn lên cùng Giang Mặc Thần, hiểu rõ Giang Mặc Thần là người như thế nào. Ngay cả lần trước, khi hắn ta hồ đồ trước mặt Giang Mặc Thần, sau đó chủ động đến xin làm hòa, Giang Mặc Thần cũng không làm khó mình, chỉ mắng mình một trận, phân tích rõ đúng sai, bảo mình xin lỗi, thế là chuyện xem như qua. Nếu Nguyên Minh Húc khiến hắn tức giận như vậy, chắc chắn là đã làm gì đó rất quá đáng.

Liêu Tư Bác nghĩ đến đây, thở dài, “Cậu nói xem, sao con người ta có thể thay đổi nhanh đến thế, trước kia cậu ta đâu có như vậy.”

"Ai mà biết được, có khi là do tâm lý mất cân bằng, hoặc vốn dĩ cậu ta chính là như vậy, chỉ là trước đây chưa lộ ra thôi. Dù gì trước đây cậu ta cũng sống rất thoải mái. Chu Dĩ Hành không đáp lại cậu ta, nhưng Mặc Thần lại đối xử với cậu ta rất tốt." 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play