Giang Mặc Thần nhìn cậu dáng vẻ dịu dàng gọi Kỳ Kỳ, không khỏi nghĩ về khoảnh khắc vừa rồi, khi hắn nắm tay cậu trong bóng tối. Hai người đã kết hôn được một thời gian, môi cũng đã hôn, xe cũng đã lái, không thiếu những tiếp xúc cơ thể, nhưng lại chưa bao giờ nắm tay một cách thực thụ. Thế giới của người trưởng thành chung quy cũng khác với thời học sinh, ngoài tình cảm, còn pha trộn rất nhiều thứ khác, giống như vào ngày họ đăng ký kết hôn, dù hai người vẫn chưa thân thiết với nhau, dù còn chưa có tình cảm, nhưng cũng có thể vào tối hôm đó, cầm giấy chứng nhận lên xe. — Lúc đó, hắn không muốn nói về chuyện tình cảm, cũng không cảm thấy mình sẽ thích Yến Thanh Trì, hắn cảm thấy khi đã kết hôn rồi, hai người sẽ sống cùng nhau suốt đời, vậy thì tự nhiên phải sống theo cách của vợ chồng. Nếu cứ nói là phải hiểu nhau, có tình cảm với nhau rồi mới thân mật, e là quá mức chính thức và giả tạo. Nếu cả đời hắn không thích Yến Thanh Trì, vậy lẽ nào hai người phải sống thanh tâm quả dục suốt đời, sống như một người đàn ông góa vợ sao?
Không cần thiết. Vì đã kết hôn, đương nhiên phải sống như vợ chồng bình thường, họ chỉ đơn giản là bỏ qua bước yêu đương, nhưng sau khi kết hôn, họ phải sống giống như những cặp vợ chồng khác. Vì vậy, Giang Mặc Thần đã chọn cách trực tiếp động phòng với Yến Thanh Trì vào ngày đăng ký kết hôn, dùng cách đơn giản và trực tiếp nhất để buộc hai người lại với nhau. Buổi tối hôm đó, hắn ôm Yến Thanh Trì và tự nhủ trong lòng: Yến Thanh Trì là người đầu tiên và cũng sẽ là người duy nhất phát sinh quan hệ với mình, vì chỉ có em ấy là có thể, chỉ có em ấy là được phép.”
Nhưng bây giờ, Giang Mặc Thần hồi tưởng lại cảm giác khi hắn vừa nắm lấy tay cậu, mềm mại, bình yên, lại có chút vui sướng. Cảm giác vui sướng ấy thực ra cũng không mãnh liệt, nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua, giống như bồ công anh bị gió thổi trong mùa hè, lắc lư dưới bầu trời xanh, rơi xuống bốn phương tám hướng trên mặt đất. Cảm giác vui mừng đó cũng rơi vào toàn bộ trái tim hắn, mặc dù rất nhỏ, nhưng lại khiến tâm trạng hắn trở nên vui vẻ, mang theo chút thỏa mãn và trân trọng.
Đây là một trải nghiệm mà Giang Mặc Thần chưa bao giờ có. Hắn cẩn thận gấp nó lại, rồi cất vào trong trái tim mình. Hắn nhìn Yến Thanh Trì, cảm thấy không hiểu sao bây giờ Yến Thanh Trì lại mang theo chút hương vị ngọt ngào của bắp rang bơ.
Kỳ Kỳ mơ màng bị Yến Thanh Trì gọi tỉnh, sau đó mới nhận ra mình chưa xem hết bộ phim hoạt hình. Bé nhìn màn hình đang chiếu phần kết thúc của phim, cảm thấy có chút buồn và tủi thân.
Giang Mặc Thần thấy bé một bộ dáng sắp khóc, vội vã dỗ dành, “Vậy chúng ta xem lại một lần nữa nhé? Như vậy con có thể xem hết phần sau.”
Kỳ Kỳ không ngờ còn có thể như vậy, ngạc nhiên nhìn Giang Mặc Thần, “Có được không ạ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play