Yến Thanh Trì từ trước đến nay đều là người không thích dây dưa dài dòng, nếu đã quyết định kết hôn với Giang Mặc Thần, cậu cũng không muốn trì hoãn thêm nữa. Sau bữa tối, Yến Thanh Trì liền đi tìm mẹ Yến, hỏi bà phương thức liên hệ của Giang Mặc Thần.

Mẹ Yến vẫn chưa thể tiếp thu, dò hỏi, "Tiểu Trì, hay là con suy nghĩ lại đi."

Yến Thanh Trì nở một nụ cười xinh đẹp với bà, nói, "Không cần đâu, con đã nghĩ kỹ rồi."

Cậu lấy được số điện thoại, cầm điên thoại, trở về phòng mình.

Lúc nhấn gọi, Yến Thanh Trì hiếm khi cảm thấy có chút căng thẳng, suốt hai mươi năm sống trên đời cậu chưa yêu đương bao giờ, kết quả lần này hay rồi, mới vừa xuyên qua, đã trực tiếp nhảy qua giai đoạn yêu đương, chuẩn bị kết hôn luôn. Yến Thanh Trì cảm thấy tâm tình vẫn còn có chút vi diệu, tự an ủi mình, dù sao cũng phải tìm một người ổn định cuộc sống, mặc kệ thế nào Giang Mặc Thần cũng coi như là sự lựa chọn tốt nhất ở mọi phương diện, cậu cũng không tính là chịu thiệt. Cứ như vậy đi.

Lúc cậu đang nghĩ ngợi, cuộc gọi đã được kết nối, một giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần quyến rũ truyền đến từ đầu dây bên kia, "Alo."

Yến Thanh Trì sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, chẫm rãi nói, "Là tôi, Yến Thanh Trì."

Người ở đầu dây bên kia hình như không nghĩ tới là cậu, sau một lúc im lặng mới nói, "Là cậu à, có việc gì vậy?"

"Về chuyện anh nói hôm nay khi đến nhà tôi, tôi đồng ý, cụ thế ngày mai gặp mặt rồi nói, có thể chứ?"

"Có thể."

"Vậy được, thời gian địa điểm anh quyết định, sau khi chọn xong anh gửi cho tôi."

"Nếu cậu muốn, có thể dựa theo yêu thích của cậu quyết định." Đầu dây bên kia săn sóc nói.

"Không cần đâu." Yến Thanh Trì cười cười, "Tôi không để ý những thứ này, vừa lúc mấy ngày nay cũng không có công việc gì, nên anh sắp xếp đi. Cứ xem lịch trình và công việc của anh rồi chọn thời gian và địa điểm thuận tiện cho anh là được."

"Được rồi." Bên kia bình tĩnh nói, "Vậy lát nữa tôi nhắn cho cậu."

"Ừm." Yến Thanh Trì lên tiếng, "Tôi không quấy rầy anh nữa, cụ thể mai gặp rồi nói."

"Được."

Yến Thanh Trì cúp điện thoại, ngồi trên giường, thở phào nhẹ nhõm, "Còn tốt, xem như một người dễ nói chuyện."

Mà ở bên kia điện thoại, Giang Mặc Thần nghiêm túc nhìn ảnh chụp trên máy tính, mặt mày lạnh lùng, không rõ là vui hay giận, qua một lúc lâu, hắn mới di chuyển con chuột, tắt ảnh chụp, dựa vào ghế, chậm rãi rũ mắt xuống, giấu đi cảm xúc phức tạp trong đôi mắt đen trắng rõ ràng sâu như mực kia.

Ngày hôm sau tỉnh lại lúc rửa mặt, Yến Thanh Trì nhìn khuôn mặt này của mình, mặc dù kết cục đã định trước nhưng vẫn khiến cậu choáng váng, tặc lưỡi cảm khái, không hổ là minh tinh, lớn lên thật sự rất đẹp, mặt mày như họa, môi hồng răng trắng, đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên, nhìn qua có vẻ hơi kiêu ngạo nhưng cũng rất quyến rũ. Yến Thanh Trì cảm thấy một khuôn mặt như vậy, quả thực có chút nữ tính xinh đẹp, không đủ đẹp trai, rồi lại cảm thấy lớn lên thành như vậy, đã chiếm hết ưu thế, còn cần gì nữa?

Cậu nhanh chóng rửa mặt xong, dưới ánh mắt không thể tin được của Yến Thanh Khê, làm bữa trưa cho cả nhà, lúc này mới chuẩn bị ra ngoài đến chỗ hẹn.

"Anh muốn đi gặp Giang Mặc Thần sao?" Yến Thanh Khê hỏi cậu.

"Ừm."

"Anh định kết hôn với anh ta?" Ánh mắt Yến Thanh Khê tràn đầy vẻ không thể tin được.

"Ừm."

"Anh không sao chứ? Đối phương là đàn ông đó."

Yến Thanh Trì gõ trán cô, "Hôn nhân đồng giới bây giờ đã hợp pháp, sao em còn kì thị giới tính?"

"Em không có ý đó." Yến Thanh Khê giải thích, "Em chỉ sợ sau này anh sẽ hối hận."

"Yên tâm, anh biết mình đang làm gì."

Yến Thanh Khê vẻ mặt lo lắng.

Yến Thanh Trì vẫy tay với cô, "Được rồi, mau đi ăn cơm đi."

"Nói mới nhớ, anh học nấu ăn từ khi nào vậy?"

"Vài ngày trước tham gia ghi hình chương trình, học được vài món."

"Anh tham gia chương trình? Tên gì, để em xem."

"Còn chưa chiếu đâu." Yến Thanh Trì cười, nói câu "Anh đi đây", rồi xoay người ra cửa.

Cậu và Giang Mặc Thần hẹn ở chỗ không xa, Giang Mặc Thần có lẽ vì quan tâm cậu, cố ý chọn một nhà hàng tư nhân rất gần nhà bọn họ. Khi Yến Thanh Trì đẩy cửa phòng riêng đi vào, thấy Giang Mặc Thần đã tới, đang ngồi thẳng người lật xem thực đơn, dường như nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn qua cậu bên này.

Bốn mắt chạm nhau, hai người đều hơi giật mình sửng sốt.

Trước khi đến đây, Yến Thanh Trì đã nghĩ đến vị hôn phu này của mình sẽ trông như thế nào, đoán rằng hắn sẽ rất đẹp, dù sao cũng là nhân vật chính trong tiểu thuyết, lại là người nổi tiếng, cho nên vẻ ngoài đẹp là chuyện đương nhiên. Nhưng khi thực sự gặp được, Yến Thanh Trì vẫn hơi kinh ngạc. Từ nhỏ cậu đã gặp qua không ít người, anh tuấn, lịch lãm, bình dị gần gũi, hoặc khí chất hơn người. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Giang Mặc Thần, Yến Thanh Trì vẫn có chút kinh diễm.

So với vị ảnh đế trẻ tuổi được miêu tả trong sách, hắn giống như một quý công tử hơn, kiêu hãnh ngồi ở chỗ kia, không dính bụi trần. Cử chỉ tùy ý, lại như mang theo một loại ưu nhã, hắn ngước mắt nhìn về phía cậu, dịu dàng nhưng lạnh nhạt, như làn gió nhẹ thổi qua trong đêm, để lại hương thơm khắp mặt đất, lại không để lại dấu vết.

Yến Thanh Trì mỉm cười với hắn, gật đầu rồi ngồi xuống.

Giang Mặc Thần cũng khẽ gật đầu, hắn nhìn Yến Thanh Trì, trong mắt không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là âm thầm kinh ngạc, người này vậy mà đẹp hơn trong ảnh.

Giang Mặc Thần là thiên chi kiêu tử điển hình, hoàn cảnh gia đình ưu việt, bản thân cũng đủ xuất sắc, trên người khó tránh khỏi mang theo chút kiêu ngạo của con nhà giàu, lúc nhìn người cũng có chút từ trên cao nhìn xuống. Lý do lớn nhất khiến hắn đồng ý kết hôn Yến Thanh Trì là vì hồi tâm làm việc chính đáng, để mình không cần đặt tâm tư trên người không nên nữa, còn lại Yến Thanh Trì chỉ là vừa vặn thỏa mãn thiên thời địa lợi nhân hòa. Đúng lúc hắn muốn hồi tâm chuyển ý, Yến gia có hôn ước từ nhỏ với hắn đã trở về thành phố X, hơn nữa anh em hai người cũng đủ đẹp, đặc biệt là Yến Thanh Trì, tuy rằng là nam, nhưng còn muốn tinh xảo thu hút hơn em gái mình.

* Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời

Hiểu biết của Giang Mặc Thần với cậu chỉ vỏn vẹn qua tấm ảnh và thông tin trong tập hồ sơ, hắn không ngại người này lớn lên quá mức tinh xảo, đầu óc không đủ dùng rồi lại tự cho là đúng, một bình hoa mỹ mạo ngu xuẩn để hắn mang theo bên người cũng có chút không khí sôi động. Dù sao mình chỉ là vì hồi tâm chuyển ý, tìm kiếm tình yêu đích thực gì đó, Giang Mặc Thần cũng không trông chờ, cho nên hắn hạ chỉ tiêu, đối với người bạn đời của mình chỉ có hai yêu cầu: dễ kiểm soát, đẹp.

Chỉ cần dễ kiểm soát, như vậy có thể ngoan ngoãn nghe lời, không gây rắc rối. Nếu đã không phải tình yêu đích thực, hắn cũng không cần có tình cảm, tiền tài, xuất thân văn hóa bối cảnh, như vậy, vì tiêu chuẩn cảnh đẹp ý vui, tìm một người lớn lên đẹp mắt, yêu cầu này cũng không quá đáng.

Mà Yến Thanh Trì hoàn toàn đáp ứng hai điều kiện này của hắn, tuy rằng có làm một số chuyện ngu ngốc, nhưng loại người không đầu óc này, càng dễ dàng khống chế hơn.

Nhưng mà bây giờ, nhìn người thong dong bình tĩnh trước mặt, hắn cảm thấy diện mạo cậu thậm chí càng tươi sáng, bắt mắt hơn ảnh chụp. Cho dù hiện tại không nói hay làm gì cả, chỉ ngồi đó, cũng có thể làm người ta không rời mắt được, quá chói lóa.

Giang Mặc Thần lập tức tăng thêm hai phần vừa lòng với cuộc hôn nhân này, với bộ dáng như vậy, dù có ngu ngốc một chút, cũng có thể tha thứ được.

"Xem có thử món gì muốn ăn không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play