Kỳ Kỳ vừa nghe nói sắp bị đuổi ra ngoài, nghĩ đến chuyện mình còn chưa gặp được ba ba, liền thấy có chút buồn bã, kéo tay áo của Bác Nghiên, hỏi cậu bé, “Tại sao lại đuổi chúng ta ra ngoài vậy?”
Bác Nghiên thấy bé lo lắng, vội trấn an, “Không sao đâu, chúng ta sẽ không ra ngoài.”
Trương Thông nghe vậy, cười lạnh một tiếng, “Mấy đứa nhóc bây giờ cái gì cũng dám nói, cứ tưởng mình là nhân vật ghê gớm gì lắm à!” Hắn ta quay sang trợ lý của mình, “Đi gọi nhân viên hậu cần đến, dọn hết mấy đứa không liên quan này ra ngoài, nhìn thôi đã ngứa mắt rồi.”
Bác Nghiên nghe hắn ta nói như vậy, không nhịn được đáp trả, “Chính anh mới phiền ấy.” Dù sao cũng là cậu ấm sinh ra trong nhung lụa, từ nhỏ đến lớn, ngoài Bác Phong ra chưa ai dám nói cậu bé không tốt, bây giờ lại bị một người xa lạ nói tới nói lui, tính khí Bác Nghiên cũng bộc phát, “Chúng tôi chơi của chúng tôi, liên quan gì đến anh, anh dựa vào đâu mà nói chúng tôi!”
Trương Thông thấy cậu nhóc dám cãi lại mình, không nhịn được cười, “Không ngờ đấy, tuổi còn nhỏ mà tính khí lớn thật, đây là chỗ bọn tao quay phim, tụi mày không theo quy định tự tiện vào địa bàn người khác, nói hai câu cũng không chịu được? Không có giáo dưỡng!”
Bác Nghiên vừa nghe hắn ta nói mình không có giáo dưỡng, tức đến nỗi nắm chặt tay, lớn tiếng nói, “Anh mới không có giáo dưỡng, mẹ tôi là Phó Mẫn Chi, mẹ tôi bảo tôi có thể chơi ở đây, anh dựa vào đâu mà nói tôi!”
Trương Thông nghe xong, lập tức phá lên cười, “Phó Mẫn Chi? Ai mà chẳng biết đạo diễn Phó còn độc thân, lấy đâu ra cái đứa con như mày? Mày còn biết cái tên đó nữa cơ à, chắc là Tô Tinh nói với mày chứ gì. Mẹ mày là Phó Mẫn Chi? Vậy vợ tao cũng là Phó Mẫn Chi đấy! Gặp ai cũng gọi là mẹ, mẹ mày dạy mày kiểu gì thế? Hay là có mẹ sinh mà không có mẹ dạy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT