Hai người mua đá lạnh, định đi ăn bì lạnh thì tình cờ thấy một quán ăn nhỏ không có biển hiệu.
Trước cửa có một tấm bảng đen, trên đó ghi:
- Cơm chiên trứng – 10 nghìn một phần
- Cơm chiên bò – 15 nghìn một phần
Nét chữ bay bổng, tự nhiên, nhìn thôi đã có cảm tình. Là học sinh, cả hai không khỏi thấy thân thuộc.
"Quán này mới mở hả?"
"Chắc vậy, trước đây cũng là quán cơm nhưng dở lắm. Giờ nhìn có vẻ khác, chắc sang chủ rồi. Muốn thử không?"
"Được, cũng lâu rồi tớ chưa ăn cơm."
Hai người bước vào, Trương Khả hỏi:
"Chị ơi, có menu không ạ?"
Vừa dứt lời, cậu thấy một cô gái bước ra từ bếp. Da cô trắng mịn, nét mặt thanh tú, dáng người cao gầy. Cả hai vốn đang tuổi thiếu niên, thấy cô xinh đẹp như vậy không khỏi đỏ mặt.
Cô cười nhẹ:
"Ngại quá, quán em chưa chính thức khai trương, hôm nay chỉ mở thử nghiệm, chỉ có cơm chiên trứng và cơm chiên bò thôi. Mấy anh muốn ăn món nào ạ?"
Dù nói "ngại quá", nhưng thật ra, chỉ bán cơm chiên là quyết định mà Bạch Nhất Nặc đã suy tính kỹ.
Quán nhỏ này gần trường học, khách chủ yếu là học sinh – mà học sinh thì thường không có nhiều tiền. Cơm chiên làm nhanh, chi phí thấp mà lợi nhuận không tệ. Giá mềm, bán được nhiều, lại có thể nhanh chóng tạo danh tiếng, giải quyết vấn đề hết tiền đang cấp bách nhất của cô.
Trương Khả và Lý Phong Trạch nhìn nhau, trong lòng thoáng chùng xuống – hóa ra trên bảng ghi gì thì chỉ có nhiêu đó thật.
Có quán cơm nào chỉ bán đúng hai món cơm chiên không chứ?
Nhưng đã vào rồi, mà cô chủ lại xinh thế, chẳng lẽ giờ bỏ đi?
Trương Khả gãi gãi má, có chút ngại ngùng:
"Vậy… cho em một phần cơm chiên bò đi."
"Em lấy một phần cơm chiên trứng." – Lý Phong Trạch nói.
"Dạ, chờ chút nhé." – Bạch Nhất Nặc gật đầu, quay vào bếp.
Hai người chọn một bàn lớn ngồi xuống, Lý Phong Trạch thấp giọng than:
"Hình như bị hố rồi…"
"Ai dà, lần sau không đến nữa là được, may mà giá cũng rẻ." – Trương Khả đáp, rồi tò mò hỏi – "Nhưng sao cậu gọi cơm chiên trứng? Món này ở nhà cũng làm được mà?"
Lý Phong Trạch do dự một chút rồi nói:
"Cậu không biết à? Bây giờ nhiều quán dùng thịt bò giả lắm, toàn phụ gia không à. Nếu thịt bò giá hơn 10 nghìn mà còn thật, thì chắc chắn chủ quán có tâm lắm đấy."
Trương Khả ngạc nhiên:
"Thật á? Nghe mà thấy sợ…"
Lý Phong Trạch cười cười:
"Không sao đâu, ăn không chết được. Chúng ta còn từng ăn melamine, mấy thứ phụ gia vặt vãnh này có là gì."
Trương Khả: "…"
Nói thì hay lắm, thế sao cậu không gọi cơm chiên bò?
Cậu còn đang đắn đo thì Bạch Nhất Nặc đã bưng hai dĩa cơm chiên nóng hổi đặt lên bàn. Không muốn ăn cũng không kịp đổi ý nữa rồi.
"Dưa chua để ở quầy thu ngân, anh cứ tự lấy nhé."
Quán có ba món dưa ăn kèm: đậu đũa muối, dưa cải chua và củ cải trắng muối, trông sạch sẽ, bắt mắt.
Hai người mỗi người cầm một đĩa nhỏ, chọn món mình thích rồi quay lại chỗ ngồi.
Lý Phong Trạch nhìn dĩa cơm chiên trứng vàng ruộm trước mặt, mùi thơm tỏa ra khiến cậu bất giác nuốt nước bọt. Cậu xúc một muỗng, cho vào miệng.
Ban đầu, cậu không kỳ vọng gì cả. Dù sao cơm chiên trứng cũng là món đơn giản, nhà nào chẳng làm được. Cậu chọn nó chỉ vì không muốn ăn thịt bò, coi như ăn qua bữa mà thôi.
Nhưng vừa nếm thử, cậu chợt khựng lại. Muỗng cơm vẫn dừng giữa không trung. Từ đầu lưỡi, tín hiệu truyền thẳng lên não bộ, chỉ còn đọng lại một suy nghĩ:
Ngon quá!
Hạt cơm tơi đều, mềm dẻo mà vẫn có độ giòn nhẹ. Hương thơm lan tỏa trong miệng, ngon đến mức khiến người ta chỉ muốn nuốt luôn cả muỗng cơm.
Lý Phong Trạch từng xem phim hoạt hình và thấy cơm chiên trứng vàng óng đến mức phát sáng. Hồi nhỏ, cậu ngây thơ hỏi mẹ tại sao cơm chiên trứng ở nhà không phát sáng như thế. Mẹ cười, dịu dàng giải thích:
"Vì có những đầu bếp nấu ăn rất ngon, nên đồ ăn của họ mới phát sáng. Mẹ làm không ngon lắm, nên cơm chiên trứng nhà mình không phát sáng được."
Cậu tin sái cổ, còn tự nhủ sau này nhất định sẽ gặp được một đầu bếp siêu giỏi, nấu món ăn ngon đến mức phát sáng rực rỡ. Mãi đến khi lớn lên, bạn thân mới nói cho cậu biết sự thật—trên đời làm gì có cơm chiên phát sáng!
Nhưng ngay lúc này đây, khi nhìn chén cơm chiên trứng trước mặt, Lý Phong Trạch lại cảm giác nó đang lấp lánh ánh sáng. Hương vị ngon đến mức không thể nào ngon hơn được nữa!
Cậu đang ăn cơm chiên trứng thật sao? Lý Phong Trạch ngây ngất. So với món cơm này, tất cả cơm chiên trứng trước đây cậu từng ăn đều chẳng khác gì cát bụi.
Khi hoàn hồn lại, cậu mới nhận ra mình đã ăn quá nhanh—chén cơm đầy ắp giờ chỉ còn một nửa. Để kéo dài thời gian tận hưởng, cậu đành kiềm chế, gắp một miếng đậu đũa muối bỏ vào miệng.
Ai ngờ đâu, đậu đũa này cũng không giống loại cậu từng ăn!
Dù đã muối lâu nhưng vẫn giữ nguyên độ giòn, khi cắn vào giòn rụm như măng, hương vị tươi mới lan tỏa ngay trên đầu lưỡi.
Không ổn rồi!
Cậu muốn khóc mà không khóc nổi, bởi vì vị chua mặn của đậu đũa càng khiến cậu thèm ăn cơm hơn. Cuối cùng, cậu không nhịn được mà xúc thêm vài muỗng cơm chiên trứng đã cố gắng để dành.
Trời ơi, thơm quá!
Trương Khả vỗ vai cậu, hỏi:
"Ngon không?"
Vì mấy lời cảm thán khi nãy của Lý Phong Trạch khiến cậu ta suýt buồn nôn, giờ Trương Khả còn không dám động đũa.
Thịt bò trong cơm chiên thịt bò không phải cắt miếng cũng chẳng phải cục to, mà là từng khối vuông đều nhau tăm tắp. Nhìn thôi đã thấy ngon mắt.
Lý Phong Trạch chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào bát cơm của Trương Khả, thành khẩn nói:
"Tớ sai rồi, không nên nói mấy lời đó. Lỗi của tớ. Nếu cậu thấy ghê, thì để tớ ăn giúp cậu nha. Lát nữa tớ mời cậu bữa khác."
Nói xong, cậu liền đưa tay muốn lấy bát cơm của Trương Khả.
Nhưng Trương Khả nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn—rõ ràng khi nãy Lý Phong Trạch còn chê thịt bò bên ngoài dở, chắc chắn có chuyện mờ ám! Cậu lập tức giữ bát cơm lại:
"Không được, không cho cậu!"
Nói rồi, cậu múc một muỗng cơm đưa vào miệng. Ngay lập tức, đôi mắt trợn tròn:
"Trời ơi, ngon quá!"
Thịt bò trong cơm chiên là loại bò tơ đã kho kỹ, có cả gân nên vừa dai dai vừa mềm mềm. Xào chung với cơm trong chảo lớn nhưng không hề bị khô mà còn mọng nước. Cắn một cái, nước thịt ngọt thơm trào ra.
Trương Khả không kìm được mà ăn thêm mấy muỗng nữa. Sau đó, cậu bừng tỉnh:
"Hay lắm! Tôi coi cậu là anh em, thế mà cậu lại chơi tôi!"
Dám lừa để cướp cơm của cậu ta ư!
Lý Phong Trạch không thèm để ý, chỉ cười hì hì:
"Đừng nói nhiều, cho tớ một miếng thịt bò đi."
Nhìn dáng vẻ sung sướng của Trương Khả, nước bọt cậu sắp chảy ra đến nơi.
Nhưng Trương Khả ôm chặt bát cơm, kiên quyết từ chối:
"Không cho!"
Lý Phong Trạch cố nài nỉ:
"Cha! Con muốn ăn thịt bò!"
"Ai bảo cậu chê nó trước, giờ kêu cha cũng không có thịt bò cho đâu!"
Trương Khả cười đắc thắng, tiếp tục cúi đầu ăn như heo con, chẳng buồn ngẩng lên.
Nếu là cơm bình thường, nghe bạn thân gọi "cha", chắc cậu ta sẽ vui vẻ đồng ý. Nhưng với chén cơm chiên thịt bò này? Không đời nào!
Cuối cùng, Lý Phong Trạch chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Khả ăn hết sạch. Tình huynh đệ giữa hai người phút chốc lung lay dữ dội.
Thời gian nghỉ giữa giờ buổi tối của họ không còn nhiều. Lý Phong Trạch rất muốn mua thêm một phần cơm chiên nữa, nhưng tiếc là không kịp.
Cậu đành u oán theo Trương Khả đi tính tiền rồi rời quán.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu nhất định sẽ gọi hai phần—một cơm chiên trứng, một cơm chiên thịt bò!