Người vội vã chạy tới là Hạ Văn Dã.
Hắn từ hướng cổng trường một đường chạy như điên, vạt áo khoác đồng phục rộng mở vì quán tính gió phần phật tung bay, ngực áo phồng lên dưới lớp áo sơ mi trắng, như một con ưng lao xuống về phía này.
Chiếc áo đồng phục kia vẫn là của Nhiên Hôi.
Bốn mắt nhìn nhau, luôn luôn đối chọi gay gắt, lúc này lại thoáng lộ ra vài phần ăn ý.
Nhiên Hôi: “……”
Như thể đã hoàn thành một cuộc giao tiếp im lặng ở nơi nào đó cậu không biết, Ngôn Diệp quay về khu dạy học trước, Hạ Văn Dã gần như ép Nhiên Hôi trở về ký túc xá. Mưa gió sắp đến, mây đen dữ tợn chồng chất nặng nề đè trên đỉnh đầu, ánh sáng tối tăm đến mức gần như không thấy rõ đường, gió mạnh thổi đến nỗi người ta không mở nổi mắt.
Nhưng Hạ Văn Dã nắm chặt lòng bàn tay Nhiên Hôi một cách mạnh mẽ và nóng rực, không ngừng truyền đến hơi ấm an tâm đáng tin cậy.
Bọn họ vội vã chạy trên con đường rộng lớn, không biết là trùng hợp hay tất nhiên, nơi họ đi qua, đèn đường phía trên cứ lần lượt sáng lên, tạo thành những vầng sáng mềm mại quý giá như hải đăng tránh gió.
Một giọt mưa to rơi xuống đầu, theo sát là “bộp bộp”, rơi trên mặt đau rát. Chóp mũi ngửi thấy mùi đất ẩm mới xới, Nhiên Hôi bị Hạ Văn Dã kéo đi nhanh về phía trước, thở dồn dập, mắt hắn lại sáng lạ thường, thậm chí có chút muốn cười.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT