Nhiên Hôi: Tên nhóc thối này, thật khó mà hiểu được nữ chính rốt cuộc thích hắn ta ở điểm nào.

Bị những lời nói đó đả kích, ánh mắt Lục Nhiên Hôi ảm đạm, nhưng không quá đau lòng, vì anh đã quá quen với tính tình xấu xa của đại thiếu gia, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Tất nhiên là tôi không quản được, nhưng mà...”

Suy nghĩ một lúc, anh hạ giọng nói: “Cơ thể là của cậu, đừng tự làm khổ mình.”

“Nếu Vân thiếu thật sự muốn uống, tôi đi lấy bia nhiệt độ thường cho cậu, được không?”

Vân Duệ nhìn vào đôi mắt hoa đào kia, suýt chút nữa đã đồng ý, nhưng khi thấy ánh mắt xem kịch của Tô Triển, hắn đột nhiên tỉnh táo, sinh ra một chút hoảng loạn mà chính mình cũng không nhận ra, lạnh lùng nói: “Lo chuyện của mình đi!”

Thấy hắn ta phản ứng thái quá, Nhiên Hôi thở dài, không khuyên nữa, chỉ lo lắng trong lòng: “Cậu ta cứ nhất quyết uống nhiều bia lạnh như vậy, có thật là nửa đêm không bị đau dạ dày không?”

002 nghiêm túc nói: “Xác suất cao tới 95%.”

Nhiên Hôi: “…Tê.”

Trong hầu hết các tiểu thuyết tổng tài bá đạo, đau dạ dày và mất ngủ gần như là đặc điểm nhận dạng của nam chính.

Hiện tại Vân Duệ còn chưa chính thức tiếp quản Vân gia, chưa thể nói là mất ngủ, nhưng đau dạ dày đã bắt đầu xuất hiện.

Nhiên Hôi hơi đau đầu, nhưng không thể xông lên giật lấy chai bia của Vân Duệ, chỉ có thể dặn dò 002 trong lòng: “Giám sát tình trạng cơ thể nam chính, nếu buổi tối có vấn đề gì thì gọi tôi.”

002 nhanh nhảu đáp: “Vâng, ký chủ!”

Vì vậy, Lục Nhiên Hôi không nói gì thêm, chỉ ngồi bên cạnh nhìn mọi người, cố gắng gắp nhiều thịt nướng cho Vân Duệ, hy vọng hắn ăn nhiều thịt thì sẽ uống ít bia.

Nhưng có vẻ như lời khuyên của anh phản tác dụng, tối nay Vân Duệ uống còn nhiều hơn bình thường, một mình uống hết cả thùng.

Thấy Duệ ca hôm nay hào hứng như vậy, đám bạn bè cũng uống càng lúc càng say, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ xe cộ, game, đến phụ nữ và đàn ông.

Vân Duệ ít khi tham gia, chỉ khi bị nhắc đến mới lười biếng liếc mắt đáp lời, vẻ mặt lạnh lùng, khó gần.

Khi bữa tiệc kết thúc, trời đã gần sáng.

Đám phú nhị đại say khướt, ngủ lăn lóc trên bãi cỏ, cuối cùng Lục Nhiên Hôi, người không uống rượu, phải dìu từng người vào lều.

Vân Duệ bị đau tỉnh.

Dạ dày co thắt, như có dao đâm loạn xạ, lại như lửa đốt, muốn thiêu rụi tất cả nội tạng.

Hắn theo bản năng cuộn tròn người lại, cố gắng giảm bớt cơn đau dữ dội, gân xanh nổi lên ở mu bàn tay và cổ, mồ hôi lạnh toát ra.

Trong cơn đau dữ dội, mỗi giây phút trôi qua đều dài đằng đẵng. Vân Duệ muốn gọi người, nhưng cơn đau đã rút cạn hết sức lực, tiếng kêu phát ra chỉ như tiếng muỗi vo ve, rất nhỏ.

Bãi cỏ trống trải, các lều trại lại cách xa nhau, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của hắn ta.

Điện thoại di động đã bị ném đi đâu không biết, trạng thái hiện tại của Vân Duệ có thể nói là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Một cảm giác tuyệt vọng và hoảng loạn lan tràn, mặt Vân Duệ tái nhợt, nghiến răng chịu đựng cơn đau.

Trong lúc Vân Duệ ý thức mơ hồ, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên ngoài lều, như cơn mưa rào tưới mát: “Vân thiếu?”

Là Lục Nhiên Hôi?

Vân Duệ không còn sức để nghĩ tại sao anh lại xuất hiện bên ngoài lều của mình, cố gắng đạp vào lều, tạo ra một tiếng động nhỏ, đủ để người bên ngoài nghe thấy. Người đó lập tức nhận ra có gì đó không ổn, gọi thêm hai tiếng rồi trực tiếp kéo khóa lều.

Trời tối đen như mực, không thấy gì. Lục Nhiên Hôi nhanh chóng bật đèn pin điện thoại, chiếu vào mặt Vân Duệ, lộ ra khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi lạnh, nhăn nhó đau đớn, môi dưới bị cắn rách.

Nhiên Hôi hít một ngụm khí lạnh, biết chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng gọi 120.

Vì khu nghỉ dưỡng trên núi ở xa, xe cứu thương không đến ngay được, Nhiên Hôi gọi điện cho người quản lý, sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng cũng đưa được Vân Duệ lên xe, lao nhanh đến bệnh viện gần nhất.

Đám phú nhị đại đã bị đánh thức bởi tiếng động ồn ào, chưa từng thấy cảnh này bao giờ, đầu tóc rối bù ngồi trên xe, ai nấy đều ngơ ngác. Chỉ có Lục Nhiên Hôi không rảnh rỗi, suốt đường đi chườm khăn ấm cho Vân Duệ, cho hắn uống nước muối loãng, thường xuyên lau mồ hôi lạnh trên trán.

Vì đau đớn, Vân Duệ đã véo rách lòng bàn tay, nên Lục Nhiên Hôi nắm chặt tay mình vào tay hắn ta, dù bị véo đến chảy máu cũng không hé răng, chỉ là mặt càng tái hơn.

002: “Ký chủ, sao anh không dùng khăn lông, cứ để tay mình bị thương vậy?”

Nhiên Hôi rất bình tĩnh: “Nếu không thì làm sao thể hiện tình cảm sâu nặng của tôi với cậu ta, không cảm động sao?”

002: “…Cảm động.”

Đến bệnh viện khám gấp, bác sĩ chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, phải nhập viện ngay.

Bác sĩ nhìn bệnh án cảm thán: “May mà các cậu đưa đến kịp thời, muộn chút nữa là bị thủng dạ dày, lúc đó không chỉ truyền dịch đơn giản vậy đâu.”

Vân Duệ nằm trên giường bệnh truyền dịch, cơn đau đã giảm bớt, kiệt sức ngủ thiếp đi. Những người bạn khác không giúp được gì, bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn Tô Triển và Lục Nhiên Hôi nghe bác sĩ dặn dò.

Tô Triển lúc này đã tỉnh rượu, vừa gọi điện điều động nguồn lực y tế xong, nghe vậy tâm trạng phức tạp, vì hắn ta biết rõ công lao này là của ai.

Nếu không có Lục Nhiên Hôi phát hiện kịp thời, tất cả bạn bè ở đây đều sẽ gặp rắc rối lớn. Nói thẳng ra, họ đều nợ Lục Nhiên Hôi một ân tình, kể cả Vân Duệ.

Vì vậy, sau khi bác sĩ đi, hắn ta quay sang Lục Nhiên Hôi, ánh mắt dừng lại ở băng gạc trên tay anh, giọng điệu không tự nhiên: “Hôm nay... cảm ơn anh.”

Lục Nhiên Hôi biết Tô Triển đang khó xử, không để ý, cười hiền hòa: “Đây là việc tôi nên làm, Vân thiếu không sao là tốt rồi.”

Thấy anh không nhận công, Tô Triển có thiện cảm hơn với Lục Nhiên Hôi, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh phát hiện ra bằng cách nào?”

Lúc đó là hai ba giờ sáng, theo lý thuyết là thời điểm ngủ say nhất, hai lều trại lại cách xa nhau, Lục Nhiên Hôi không có lý do gì tự nhiên xuất hiện bên ngoài lều của Vân Duệ.

Đối mặt với câu hỏi của Tô Triển, Lục Nhiên Hôi lảng tránh, thản nhiên nói: “Chỉ là trùng hợp đi vệ sinh.”

Nhưng Tô Triển không tin, vì nhà vệ sinh ở hướng hoàn toàn ngược lại, Lục Nhiên Hôi có thể đến lều của Vân Duệ, chắc chắn là có mục đích.

Anh không nói, Tô Triển bắt đầu suy diễn.

Lục Nhiên Hôi mắt thâm quầng, rõ ràng là không ngủ được. Nhớ lại lúc nướng BBQ, anh ta đã khuyên Vân Duệ uống ít bia, Tô Triển đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường:

Chẳng lẽ, anh ta lo Vân Duệ bị đau dạ dày, nên cả đêm không ngủ, canh giữ bên lều của Vân Duệ?

Tuy nghe có vẻ thái quá, nhưng đặt vào trường hợp của Lục Nhiên Hôi, lại có vẻ hợp lý đến lạ.

Nhìn khuôn mặt nghiêng dịu dàng của chàng trai dưới ánh đèn bệnh viện, Tô Triển rất nể phục.

Dù biết Lục Nhiên Hôi là kẻ liếm láp Vân Duệ đến cùng cực, hắn ta không ngờ anh ta lại có thể liếm đến mức này.

Nếu không biết rõ bản chất hám lợi ẩn sau vẻ ngoài của anh ta, Tô Triển suýt chút nữa đã tin Lục Nhiên Hôi yêu Vân Duệ thật lòng.

Nhưng đáng tiếc, dã tâm của anh ta đã bị họ phát hiện, số phận đã định là liếm đến cuối cùng tay trắng.

Dù vậy, vì sự nỗ lực của anh ta, Tô Triển có thể bồi thường thêm một chút.

Tô Triển lắc đầu, lấy cớ buồn ngủ rồi rời đi, chỉ còn Lục Nhiên Hôi một mình chăm sóc đại thiếu gia.

Một đêm gà bay chó sủa trôi qua, trời cuối cùng cũng sáng.

Trong lúc Vân Duệ mơ màng, dường như có một xúc cảm ấm áp vuốt ve giữa lông mày hắn, da thịt chạm nhau có cảm giác ngứa nhẹ.

Hắn khẽ động mi, rồi mở mắt.

Trước mắt là một bóng người cao ráo, lưng thẳng tắp.

Tầm nhìn dần rõ ràng, hóa ra là Lục Nhiên Hôi đang ngồi bên giường giả vờ ngủ, mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe, lộ ra vẻ mệt mỏi.

Vân Duệ động đậy rất khẽ, nhưng anh lập tức nhận ra, mắt hoa đào chưa mở, nụ cười quen thuộc đã nở trên môi: “Vân thiếu tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”

Ký ức ùa về, chuyện tối qua hiện lên trong đầu.

Vân Duệ im lặng, mắt từ từ nhìn xuống, thấy băng gạc trắng dính máu trên tay anh, lập tức dừng lại: “Tay anh sao vậy?”

Lục Nhiên Hôi cúi đầu nhìn, giấu bàn tay đi, cười nhẹ: “Tối qua không cẩn thận va vào, không có gì đâu.”

Vân Duệ không hỏi nữa, phòng bệnh chìm vào im lặng.

Rất lâu sau, đại thiếu gia mới lên tiếng, quay đầu đi, cứng ngắc nói: “Cảm ơn.”

Giọng rất nhỏ, Nhiên Hôi suýt tưởng mình nghe nhầm.

Anh thầm nghĩ đại thiếu gia đúng là ngạo kiều, mỉm cười: “Vân thiếu đừng khách sáo, đây là việc tôi nên làm.”

Vài câu nói đơn giản, không nhận công cũng không lấy lòng, rất khéo léo bỏ qua công lao của mình.

Nói xong, anh đứng dậy: “Tôi đi gọi bác sĩ, cậu cứ nằm nghỉ ngơi, đừng làm tuột kim truyền dịch.”

Thấy Lục Nhiên Hôi định đi, Vân Duệ theo bản năng ngăn lại: “Này...”

Lục Nhiên Hôi lập tức dừng bước, lo lắng hỏi: “Vân thiếu, sao vậy?”

Nhìn vào đôi mắt hoa đào thâm quầng, đại thiếu gia khựng lại, mím môi, một lúc sau quay đi, nói: “Sau này đừng gọi tôi như vậy nữa.”

Nhiên Hôi ngạc nhiên: “Hả?”

Đại thiếu gia tuy vừa nợ Lục Nhiên Hôi một ân tình, nhưng tính xấu không thay đổi được, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt sắc như dao.

Nhiên Hôi không hiểu gì, đột nhiên nghĩ ra, thử gọi: “...Duệ ca*?”

Đại thiếu gia lại quay đầu đi, siết chặt bàn tay đang đặt bên cạnh, một lúc sau mới nói: “...Ừ.”

Edit: ‘Duệ ca’ như nick name của một người chứ không liên quan tới tuổi tác hai người nha.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play