Vào một buổi chiều tà vài ngày sau, đoàn xe dừng chân tại một bãi đất trống bằng phẳng quen thuộc để hạ trại, nghỉ ngơi tạm thời.
Hoàng hôn buông xuống, Sấu Hầu nheo mắt ngắm nhìn ánh chiều tà, ngày mai hẳn là một ngày thời tiết đẹp.
Hắn ta rít một hơi thuốc cuối cùng, quay đầu, lười biếng hỏi: “Lão đại, tối nay chúng ta vẫn gác đêm như cũ chứ?”
Sở Phong Diệp khoanh chân dài, tựa lưng vào mui xe địa hình, tay cầm lon bia, nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy ngày liền ngồi xe, sắc mặt hắn tái nhợt hơn hẳn ngày thường, quầng thâm dưới mắt lan rộng, khiến nốt ruồi nhỏ càng thêm tối tăm: “Ừ.”
Giọng điệu vẫn ôn hòa, điềm tĩnh: “Mọi người cố gắng thêm chút nữa, sắp đến căn cứ rồi, đến lúc đó không cần phải ngủ ngoài trời nữa.”
Sấu Hầu vội xua tay: “Ôi, lão đại anh nói gì vậy? Gác đêm có gì mà vất vả, hơn nữa, anh đêm nào cũng gác, bọn em sao dám so sánh với anh.”
Vừa nói, hắn ta vừa thầm bội phục trong lòng, lão đại quả là lão đại, đúng là biết cách đối nhân xử thế.
Nếu đổi lại là hắn ta, chắc chắn không thể chu toàn như vậy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play