Tiêu Hà Dạ có một đôi tay rất đẹp, lòng bàn tay có những đường vân khô ráp, móng tay sạch sẽ, cắt tỉa gọn gàng, những bài văn viết ra luôn được thầy dạy văn coi như bài mẫu.
Một đôi tay như vậy, hiện tại lại đang làm những chuyện kỳ cục.
Chật vật đè người kia lại, trong đầu Nhiên Hôi chỉ còn lại một ý niệm. Có phải ký ức nhỏ bé của cậu có vấn đề không, nếu không chuyện này sao lại đột ngột như vậy!
Tiêu Hà Dạ bị cậu đè, ngược lại thành người vô tội, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn Cố Nhiên Hôi, như thể đang nhàn nhã chờ cậu mở miệng nói chuyện, sau đó tiếp tục.
Nhiên Hôi nghẹn giọng, ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "…… Đây là đang làm gì?" Tiêu Hà Dạ động động ngón tay, lập tức khiến Cố Nhiên Hôi nắm chặt hơn, lo lắng đề phòng sợ cậu làm bậy. Trong mắt lóe lên một tia ý cười, Tiêu Hà Dạ nghiêm túc nói: “Giúp cậu giải quyết.”
Nhiên Hôi: “……”
Bình tĩnh mà xem xét, có người giúp đỡ quả thật kích thích hơn nhiều so với tự mình làm, nhưng thái độ của Tiêu Hà Dạ càng kích thích hơn, sao đột nhiên lại làm ra vẻ này? Cố Nhiên Hôi nhíu mày, giọng điệu hoang mang: "Nhưng chúng ta không phải…… bạn bè sao?" Ánh mắt Tiêu Hà Dạ tối sầm lại, giọng điệu chắc chắn: “Giúp đỡ lẫn nhau là điều bạn bè nên làm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT