Giọng của Cố Bạch Dã quá lớn, làm Tô Như Lan đang tưới hoa ngoài ban công giật mình.
Bà quay lại mắng: “Con la cái gì mà la?”
Cố Bạch Dã lập tức lao đến: “Mẹ, Tuyết Nhi đâu? Cô ấy có sao không?”
“Mày bị điên hả?”
Cả khuôn mặt Tô Như Lan nhăn lại, tràn đầy khó hiểu. Giữa ban ngày ban mặt, tự nhiên chạy đến hét toáng lên. Không lẽ sáng nay gặp cụ cố xong, bị ma dọa đến bay mất hồn rồi?
Sự chán ghét của Tô Như Lan thể hiện quá rõ ràng.
Thấy mẹ vẫn còn tâm trạng để phiền trách mình, Cố Bạch Dã hơi yên tâm lại. Nếu Vũ Tuyết thực sự có chuyện, mẹ anh còn lo lắng hơn cả anh.
Đúng lúc này, Vũ Tuyết từ trên lầu bước xuống. Cô vừa tắm xong, mái tóc dài buông xuống sau lưng, thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Nhìn thấy Cố Bạch Dã, cô lập tức quay mặt đi, coi như không thấy, không muốn cho anh chút sắc mặt tốt nào.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT