Cho đến tận bây giờ, Hứa Thuận Hòa cũng không thực sự trách Trịnh Gia Hưng. Nếu không phải Trịnh Gia Hưng, thì cũng sẽ có Trần Gia Hưng, Lâm Gia Hưng—sớm muộn gì cũng sẽ có một người khiến anh nhận ra tính hướng của mình. Trước năm mười chín tuổi, anh đã mơ hồ cảm thấy bản thân có gì đó không giống người khác.
Những năm cấp hai, thời điểm thanh xuân rạo rực, gần như tất cả nam sinh đều thầm thương trộm nhớ một cô gái nào đó, lúc nào cũng bàn luận sôi nổi về các bạn nữ, chỉ cần được tiếp xúc một chút thôi cũng đủ khiến họ vui mừng không dứt. Nhưng Hứa Thuận Hòa thì khác, anh có thể đi cùng các nữ sinh mà tâm trạng vẫn bình lặng, thậm chí chẳng có chút rung động nào. Trái lại, mỗi khi ở gần một nam sinh đẹp trai, anh lại có chút căng thẳng. Khi xem phim, anh vẫn thấy các nữ diễn viên xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại dễ dàng bị cuốn hút bởi những nam diễn viên tuấn tú hơn.
Mười mấy năm trước, internet đã bắt đầu phát triển mạnh, nhưng nhà anh không có máy tính, anh cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc với nó. Khi ấy, điện thoại thông minh chỉ mới xuất hiện, nhiều ứng dụng còn chưa ra đời, video ngắn cũng chưa phổ biến. Một thiếu niên xuất thân nghèo khó từ nông thôn như anh gần như không có bất cứ kênh thông tin nào để biết rằng trên đời này có chuyện nam yêu nam.
Anh chỉ đơn thuần cảm thấy bản thân có gì đó không ổn.
Lúc ấy, anh vừa rời tiệm trà sữa, chuyển sang làm việc tại một quán thức ăn nhanh chuyên bán hamburger và khoai tây chiên—không phải McDonald's hay KFC, mà là một thương hiệu nhỏ trong huyện. Công việc này do một người bạn thời tiểu học giới thiệu khi nghe anh bảo muốn tìm việc làm thêm trong quán ăn. Quán có hai ca: ca sáng và ca tối. Ca tối kéo dài từ 5 giờ chiều đến tận 1 giờ sáng, mà về quê muộn như vậy thì thật bất tiện.
Người bạn kia bảo rằng bọn họ có bốn người, luân phiên trực ca tối, đi lại khó khăn nên đã cùng nhau thuê một phòng đơn ngay trên tầng quán ăn. Nếu Hứa Thuận Hòa muốn, có thể ở ghép chung. Trong phòng có bốn chiếc giường, nhưng hiếm khi cả bốn người cùng trực ca tối một lúc, cứ giường nào trống thì nằm giường đó. Tiền thuê chia đều, mỗi người chỉ tốn 120 tệ mỗi tháng. Anh nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý.
Lúc ấy, anh thường xuyên làm cùng ca với người bạn cũ và Trịnh Gia Hưng, ba người nhanh chóng thân thiết. Anh ưa sạch sẽ, tự mang theo chăn và ga giường riêng, chỉ khi ngủ mới trải ra. Trong phòng trọ, chỉ có anh là cẩn thận như vậy. Những người khác đều mệt là lăn ra ngủ, thậm chí còn chẳng buồn tắm rửa hay thay quần áo. Trịnh Gia Hưng là người sạch sẽ nhất trong số họ, ít ra cũng sẽ tắm trước khi ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT