Việt Tiêu có vẻ hơi lúng túng, dường như muốn an ủi ta, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào:
"Chúng ta là phu thê, không cần nói lời cảm ơn."
Nhưng hắn càng nói như vậy, ta lại càng khóc dữ dội hơn.
Tựa như muốn khóc hết những uất ức trước đây ra ngoài.
*
Đúng lúc này, cửa sân bị đẩy ra, Việt Phong tan học trở về.
Vẻ mặt hắn vốn đang vui mừng, nhưng khi nhìn thấy ta mắt đỏ hoe, nước mắt đầy mặt, hắn bỗng khựng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT