Cách Phù Châu thành chừng một dặm, trời bỗng tối sầm lại.
Vệ Xu Dao cưỡi ngựa đi trước, Ôn Ninh Ninh theo sau. Thấy nàng cứ kín đáo quan sát mình, Vệ Xu Dao liền cố tình chậm bước, chủ động bắt chuyện:
“Thời tiết ở đây thật kỳ lạ. Vừa rồi trời còn quang đãng, vậy mà chớp mắt đã mây đen giăng kín, trông như sắp đổ mưa rồi.”
Nàng ngước nhìn bầu trời, bất giác nghĩ đến Tạ Minh Dực. Không biết giờ hắn ở đâu, có phải đang trên đường tuần tra hay không. Liệu có mang theo ô? Nếu trời mưa, hắn có bị ướt không?
Ý nghĩ vừa thoáng qua, chính nàng cũng thấy buồn cười. Hắn có biết bao tùy tùng bên cạnh, đâu cần nàng lo lắng chuyện cỏn con ấy?
Ôn Ninh Ninh thấy Vệ Xu Dao chủ động bắt chuyện, liền thả lỏng hơn, ghìm cương tiến lại gần, cười đáp:
“Thời tiết Phù Châu luôn thế. Hôm nay các ngươi xem như may mắn, vừa kịp đợt mưa lớn mấy ngày trước. Nếu không, đường xá còn khổ sở hơn nhiều.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT