Rừng sâu bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng suối róc rách và gió thoảng lướt qua tán lá vang lên xào xạc.
Không chỉ bọn hộ vệ đi theo mà ngay cả Vân Thư cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, đồng loạt quay sang nhìn Tiên Ngu Mẫn, rồi lại lặng lẽ liếc sang Vệ Xu Dao.
Nàng chưa từng thấy trên gương mặt Vệ Xu Dao hiện ra vẻ biểu tình như vậy — như dở khóc dở cười, lại như không biết nên nói gì cho phải.
Một lúc lâu sau, Vệ Xu Dao mới từ tốn mỉm cười, cất tiếng:
“Vương cơ có lẽ không rõ tập tục Trung Nguyên chúng ta. Chuyện hôn sự, phải do phụ mẫu định đoạt, mai mối chuyển lời. Chuyện cười trên phố, sao có thể xem là thật? Chẳng nói đến lời đồn vô căn cứ kia, năm đó Ninh Vương chỉ là theo lễ mà đến dự tiệc, bản cung và hắn lúc đó còn chưa từng gặp mặt, sao có thể là cầu thân?”
“Huống hồ vương cơ có lẽ chưa biết, bản cung và Thánh thượng từ nhỏ đã có hôn ước. Tuổi thơ cùng nhau lớn lên, như thanh mai trúc mã, nay đã sánh đôi tâm đầu ý hợp, mọi việc thành đôi như nước chảy thành sông.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT