Dưới ánh trăng treo cao, Lệ Vũ cùng Tiêu Diễn rời khỏi Thiên Vị Cư, màn đêm tĩnh lặng đã bao trùm khắp nơi.
Cuối thu trời se lạnh, gió đêm thổi mạnh, cuốn theo những chiếc lá khô bay lượn giữa không trung. Trên đường phố vắng lặng, chỉ còn lại những quán trọ, tửu lầu còn sáng đèn, trong khi các cửa hàng dọc phố phần lớn đã đóng cửa. Những chiếc đèn lồng dưới mái hiên chao đảo theo từng cơn gió, tạo nên một khung cảnh tịch mịch.
Tiếng vó ngựa vang vọng trong đêm khuya yên tĩnh. Đó là Đức Phúc đã đánh xe ngựa đến.
“Hu ——” Chiếc xe dừng ngay trước mặt hai người. Đức Phúc nhảy xuống, vén màn xe, cung kính thưa: “Điện hạ, Thái Tử Phi.”
Tiêu Diễn dìu Lệ Vũ lên xe, sau đó buông màn xuống. Không chần chừ, hắn ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi ngay trên đùi mình, mặt hướng về phía hắn.
Đêm nay Tiêu Diễn có chút men say, Lệ Vũ cũng uống cùng một ly. Dù tửu lượng không cao, nhưng một ly nhỏ cũng không khiến nàng say. Tiêu Diễn khẽ ngắm nhìn nàng dưới ánh dạ minh châu trên nóc xe, đôi mắt sáng rực tựa dòng nước, khuôn mặt ửng hồng như cánh hoa đào. Đặc biệt là đôi môi hồng nhuận, mềm mại, thoạt nhìn cực kỳ mê người.
Không kìm được, hắn cúi xuống khẽ hôn. Nhưng vừa nếm thử, hắn lại có chút khó lòng kiềm chế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play