Lệ Vũ vừa né tránh Tiêu Thịnh, chiếc đèn trong tay nàng rơi xuống đất. Lúc này, nàng cũng chẳng màng nhặt lên, vội vàng chạy đến phía sau Thái tử, dựa vào thân hình cao lớn của hắn để che chắn cho mình.
Trên bầu trời, vầng trăng thượng huyền mờ ảo soi rọi khắp nơi, tạo nên cảnh sắc nửa sáng nửa tối.
Tiêu Thịnh đứng yên tại chỗ, toàn thân cứng đờ, hai tay giấu trong tay áo âm thầm siết chặt. Nhưng trên mặt hắn lại nở nụ cười, cố giữ vẻ bình tĩnh. "Thái tử, tối nay vi huynh uống hơi nhiều rượu trong yến tiệc, nhất thời say xỉn nên hồ đồ."
Là con trai trưởng của Gia Văn Đế, nhưng vì không phải con vợ cả mà Tiêu Thịnh bỏ lỡ vị trí trữ quân. Nỗi bất bình này đã đè nén trong lòng hắn từ lâu. Dù trong lòng tràn đầy đố kỵ, hắn cũng không dám đối đầu trực diện với Tiêu Diễn, chỉ có thể thức thời tìm cách biện minh cho mình. "Vừa rồi thực sự không nhận ra Lệ cô nương, hoàn toàn không cố ý mạo phạm..."
"Nếu mắt có vấn đề, nên đi thỉnh Thái y xem khám đi. Nếu thật sự không chữa được, móc ra cũng là một cách." Giọng nói của Thái tử nhẹ nhàng mà thờ ơ, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc, như thể chỉ đang đưa ra một lời khuyên vô thưởng vô phạt.
Nhưng Tiêu Thịnh lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, cảm giác rét buốt thấm tận xương tủy.
Thiên hạ vẫn luôn ca ngợi Thái tử Tiêu Diễn là bậc quân tử thanh cao như ánh trăng sáng. Nhưng trong mắt Tiêu Thịnh, kẻ này chỉ là một kẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa, thực chất lại tàn nhẫn độc ác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT