Đương nhiên, Thái tử điện hạ có thân phận tôn quý, tính tình ngay thẳng, nghiêm túc, không phải người dễ gần. Vì vậy, dù trong lòng có chút buồn bực, Lệ Vũ cũng chỉ dám giận mà không dám nói gì.
Huống hồ, nàng hiểu rõ cả nàng và Thái tử đều có người trong lòng, cuộc hôn nhân này chắc chắn chỉ dừng lại ở mức "tôn trọng nhau như khách", không can thiệp vào chuyện của nhau. Thái tử đối với nàng xa cách, tránh né như hiện tại cũng là điều bình thường.
Trung thu qua đi, thu tàn đã đến. Ban đêm gió mát, Tiêu Diễn khoác áo choàng màu đen thêu hoa văn mây, còn Lệ Vũ khoác áo bào nền trắng, viền vàng, thêu hoa hải đường. Làn gió thổi tới, tà áo của nàng khẽ chạm vào áo khoác của Thái tử, ngay cả mái tóc dài cũng bị gió hất tung, suýt nữa chạm vào trước ngực hắn.
Lệ Vũ vội vã lùi sang một bên, chủ động kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Tiêu Diễn hạ mắt, lướt nhìn khoảng cách vừa bị kéo giãn, gương mặt tuấn mỹ tựa như băng lạnh, nghiêm nghị và hờ hững. Hắn không hề lên tiếng, cũng chẳng biểu lộ gì trước hành động của Lệ Vũ.
Hai người lặng lẽ đi tiếp. Thái tử không mở lời, còn Lệ Vũ vẫn luôn phân tâm để ý tình hình xung quanh, cũng không chủ động nói gì.
Trăng cô đơn treo cao, bóng đêm tĩnh lặng. Xa xa, cung tường sâu thẳm, lầu các tráng lệ, đèn đuốc kéo dài, cung nhân vội vã qua lại. Gần hơn, chỉ có một nam một nữ, một ngọn đèn lẻ loi cùng làn gió đêm mát lạnh, chậm rãi bước đi.
May mắn thay, trên suốt quãng đường về Ngọc Lan Điện, con sói hung tợn kia vẫn chưa xuất hiện.
Khi nhìn thấy ánh đèn sáng rực nơi cung điện trong màn đêm, Lệ Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đến trước cửa Ngọc Lan Điện, tâm trạng nàng thoải mái hơn, khách sáo nói với Tiêu Diễn:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play