Hà Dịch vẫn không từ bỏ ý định mà mè nheo thêm một lúc, nhưng dù cậu có làm nũng hay giở trò, Thương Cảnh Ngộ vẫn không đồng ý dẫn cậu đi cùng. Thế là cậu giận dỗi, chu môi đến mức có thể treo cả chai dầu, mặt phồng lên như ếch xanh, hậm hực nói: “Ông xã xấu tính, em không chơi với anh nữa!”
Cậu ấm ức trong lòng, tối đến cố tình ngủ ở phía xa Thương Cảnh Ngộ, còn nằm nghiêng quay lưng về phía hắn.
Thương Cảnh Ngộ biết cậu đang giận dỗi, liền chủ động dịch qua ôm cậu, kéo cậu vào giữa giường, khẽ cười nói: “Ngủ ở mép giường thế, cẩn thận đêm khuya lật người rơi xuống đất đấy.”
Hà Dịch hừ một tiếng, giận dỗi quay mặt đi, lại dịch ra mép giường, còn bá đạo cuộn hết chăn về phía mình, ôm chăn ngủ ngon lành.
Thương Cảnh Ngộ đành phải lấy thêm một cái chăn từ tủ bên cạnh, cô đơn nằm ở nửa bên giường của mình, mãi vẫn chưa ngủ được, cứ thấy trong lòng trống trải.
Hắn đột nhiên nhận ra, hóa ra mình đã quen ôm Hà Dịch ngủ rồi, giờ không có người ôm thì mãi không ngủ được.
Hà Dịch trước khi ngủ thì tỏ ra rất cứng đầu, nhưng ngủ được một lúc thì vẫn quen hơi chui vào lòng Thương Cảnh Ngộ, tay chân quấn lấy cái gối ôm cỡ lớn này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play