Trưa nay, Lục Hoài ăn cơm cùng Quản Hinh. Cô bé khác với những gì anh tưởng tượng – rất cởi mở, hoạt bát. Cô kể với anh về các câu lạc bộ mình tham gia ở trường, những cuộc thi đã thi đấu và các giải thưởng đạt được. Cô còn nói đồ ăn trong căng-tin vừa rẻ vừa ngon, vé xem phim chỉ mất vài đồng.
Rồi cô lại kể, trường thật rộng, thành phố A cũng lớn. Cô đã đạp xe đạp công cộng đi vòng quanh khu vực xung quanh trường mà vẫn có cảm giác chưa khám phá hết.
Cô nói chuyện rất tự nhiên và liên tục, khiến Lục Hoài vốn lo bữa cơm sẽ trở nên gượng gạo hay nhàm chán, giờ lại thấy thoải mái hẳn. Nhà hàng này chuyên về các món ăn miền Nam, nguyên liệu tươi ngon, nhưng đầu bếp lại dùng quá nhiều gia vị khiến món ăn trở nên nặng nề, không hợp khẩu vị anh. Anh đành đặt đũa xuống, tập trung nghe Quản Hinh nói, thi thoảng rót thêm nước cho cô.
"Em nói hơi nhiều phải không?" Nói đến cuối, Quản Hinh sờ cổ, có vẻ hơi ngại ngùng.
Lục Hoài lắc đầu: "Không đâu. Anh tốt nghiệp đại học đã lâu, nghe em kể lại cũng thấy có chút hoài niệm."
Câu này chỉ là khách sáo mà thôi. Nhớ lại thì chỉ có những buổi sáng sớm mùa đông, căng-tin không tiết kiệm dầu mỡ, những phòng học ám mùi và đầy bảng biểu cần điền. Với anh, ngày vui nhất của bốn năm đại học là ngày tốt nghiệp.
Nhưng những gì Quản Hinh kể về cuộc sống đại học thực sự rất thú vị. Anh chợt nghĩ, có lẽ vấn đề không nằm ở đại học, mà nằm ở chính bản thân anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play