Mối thù giữa Dạ Thiền và Du Vọng coi như đã kết từ đây.
"Cậu không hỏi xem họ của tôi rốt cuộc viết như thế nào sao?" Du Vọng cố ý chọc tức.
"Không cần, tôi đã xem bảng tên trên tủ đầu giường của cậu rồi." Dạ Thiền thù rất dai, mấy ngày liền không thèm để ý đến Du Vọng.
Nhưng hắn rất chú ý đến Du Vọng, không chỉ vì bọn họ có thù oán mà còn vì câu nói kia của Du Vọng.
Tại sao không được hỏi cũng không được tìm hiểu sâu? Những đứa trẻ biến mất đã đi đâu? Các cậu ấy không phải đã được nhận nuôi rồi sao?
Dường như Du Vọng biết chút gì đó, nhưng mặc cho Dạ Thiền bóng gió thế nào, cậu ta vẫn luôn né tránh không nói, đánh trống lảng thì cực kỳ điêu luyện.
Dạ Thiền dù sao cũng còn nhỏ, thời gian trôi qua liền quên bẵng chuyện này, cuộc sống ở cô nhi viện vẫn khá bận rộn, mỗi ngày đều phải bận học bài làm bài tập, viện trưởng còn bắt chúng tập thể dục, nói là để chúng có một cơ thể khoẻ mạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play