Đối diện ánh mắt nghiêm khắc của Thẩm thị nhìn qua, Bích Đào bị dọa phịch một tiếng quỳ xuống trên đất, sắc mặt trắng bệch.
Thẩm thị hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi nàng ta: “ Vừa rồi ngươi đang làm cái gì? Dám đặt tay lên vai của lão gia. Nhanh nhanh khai thật ra, nếu không, sẽ không có trái ngon cho ngươi ăn.”
“Lão gia, phu nhân,” Tống mà mày nghe thấy câu này, vội theo dặn dò trước đó của Thẩm thị, mở miệng nói, “Không cần nói, khẳng định là nha hoàn này có ý nghĩ không tốt với lão gia. Chuyện bại hoại như vậy, làm sao có thể để trước mặt phu nhân cùng lão gia thẩm vấn chứ, lại làm bẩn mắt hai người, vẩn đục tai hai người. Vẫn là để nô tì mang nha hoàn này sang một bên thẩm vấn. Chờ thẩm vấn rõ ràng lại qua đây bẩm báo rõ cho lão gia phu nhân đi.” 
Thẩm thị đã nghĩ đến từ trước, nếu nha đầu Bích Đào này ở trước mặt Hứa Chính Thanh không chịu thừa nhận chuyện này, lại nếu như nàng ta là một nha hoàn bảo vệ chủ, không chịu khai ra Hứa Tú Oánh là người xúi giục nàng ta làm như thế, vậy vở kịch hôm nay bà làm đã uổng công. Càng quan trọng hơn là, sau này chờ lại có cơ hội nữa để đuổi Hứa Tú Oánh đi thì cũng không biết phải chờ đến lúc nào.
Vì vậy để Tống ma ma dẫn Bích Đào sang một bên thẩm vấn. Tình cảm và vũ lực kết hợp, kiếm cách để Bích Đào khai ra Hứa Tú Oánh, lại đi qua nói với Hứa Chính Thanh là được.
Mà Bích Đào là nha hoàn thân cận bên cạnh Hứa Tú Oánh, khẳng định biết được nhiều chuyện mà người khác không biết, đến lúc đó cùng lúc khai ra, không phải tốt rồi sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play