Vốn dĩ Lục Đình Tuyên và Hứa Minh thành là người có năng lực xuất chúng, có hai người họ cùng nhau xử lý, mọi chuyện của tang lễ đều gọn gàng không rối loạn, không xảy ra nửa điểm sai sót nào. 
Tự nhận là không ai hoài nghi cái chết của Hứa Chính Thanh. Suy cho cùng thì mọi đau thương của cả nhà Hứa gia đều là thật, thậm chí Thẩm thị bởi vì bi thương quá độ, vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, cũng mê man không tỉnh dậy.
Chờ cho mọi việc xong xuôi, một nhà ngồi xuống bàn bạc. Thẩm thị nói đến mấy ngày trước Hứa Chính Thanh còn cảm khái với bà, nói là ông ấy ở chốn quan trường lặn ngụp mấy chục năm, gần đây thường nghĩ đến chuyện thời thơ ấu, bèn có lòng muốn lá rụng về cội. Nói sau này nếu như ông có gì bất trắc, nhất định cả nhà phải đưa ông trở về cố hương an táng.
Lúc đó Thẩm thị còn nói ông, ăn tết mà nói chuyện này làm gì? Không may mắn. Không ngờ vừa nói lời này không được hai ngày thì Hứa Chính Thanh đã đau tim mà chết.
Nói đến đây Thẩm thị đã khóc thành đến ngập tràn nước mắt. Nhưng Hứa Chính Thanh nói lời này khẳng định bà phải nghe theo, vì vậy bắt đầu bàn bạc với Hứa Minh Thành chuyện từ quan về quê.
Nay Hứa Chính Thanh đã chết, Hứa Minh Thành thân làm con trai ông, theo luật phải để tang ba năm. Hứa Minh Thành cũng đã dâng văn thư lên lại bộ, lại bộ cũng đã phê duyệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play