Hứa Minh Thành cũng đang rơi nước mắt. Có điều nghe thấy lời của Hứa Chính Thanh, hắn vẫn ngừng khóc, đi qua cúi người xuống trước Hứa Tú Ninh, nghẹn ngào nói: “Ninh nhi, lên, ca ca cõng muội.” 
Hứa Tú Ninh khóc đến toàn thân run rẩy, đâu còn chút sức lực nào? Được bà mai phủ lên đầu một chiếc khăn long phụng cát tường thêu chỉ vàng đỏ thắm, sau đó được Họa Bình cùng Tống ma ma đỡ, lúc này mới trèo lên lưng của Hứa Minh Thành. 
Hứa Minh Thành vững vàng cõng nàng, một đường đi ra cổng lớn. Thẩm thị không nỡ, gọi một tiếng Ninh nhi, vừa muốn chạy đến, đã bị Hứa Chính Thanh nắm chặt cánh tay kéo lại.
Lúc này đuổi theo làm gì? Chỉ sẽ làm cho Ninh nhi thêm đau lòng mà thôi.
Thẩm thị vốn còn vùng vẫy, nhưng vừa quay đầu, nhìn thấy Hứa Chính Thanh lại cũng đang rơi nước mắt, trước sững sờ, sau một lúc cũng khóc trong lòng của Hứa Chính Thành.
Kỳ thực trong lòng hai người cũng biết, Lục Đình Tuyên đối với Hứa Tú Ninh cực kì tốt. Lục gia bọn họ lại trên không có cha mẹ chồng, dưới không có huynh đệ tỷ muội dâu rể, Hứa Tú Ninh gả qua đó khẳng định là phúc dày. Nhưng làm phụ mẫu chính là như vậy, cho dù rõ ràng biết nữ nhi gả đi có tốt hơn nữa, trong lòng chung quy vẫn là sẽ luyến tiếc không nỡ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play