◎ Khiến hắn không dám không nghe lời ◎
Tuyết đông rơi xuống khắp nơi.
Từng lớp đệm tuyết dày phủ kín thành phố Bắc Âu này.
Mật độ dân cư ở Na Uy không cao, dù đây là thủ đô Oslo, nhưng khi ra đến vùng ngoại thành, vẫn thấy nhà cửa thưa thớt. Mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, cái rét buốt thấu xương càng thêm rõ ràng khi bị kích thích.
Chỉ có những người làm người tuyết trong sân là còn có thể cười đùa thoải mái.
Thịnh Dục bị cơn lạnh này đánh thức.
… Chủ nhà lại cắt khí sưởi nữa sao?
Suốt một năm thuê nhà, Thịnh Dục chưa từng chậm trễ tiền phòng. Quan hệ với chủ nhà không thể nói là thân thiện, nhưng ít nhất cũng xem như hòa hoãn, nước sông không phạm nước giếng.
Vậy dạo gần đây đã đắc tội gì? Người phụ nữ trung niên này bắt đầu dùng đủ loại thủ đoạn để đuổi khách, thái độ hoàn toàn khác trước.
Thịnh Dục cau mày, đưa tay từ trong chăn mò lấy điện thoại xem giờ.
Lông mày nhíu lại, nhẹ nhàng nheo mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp càng lộ ra nét sắc sảo khi đuôi mắt hơi nhếch lên, toát lên vẻ linh động và hứng thú
*
“Không xong không xong!!”
Triển lãm tranh bắt đầu lúc 9 giờ, nhưng cô đi đường ít nhất cần một giờ!
Thịnh Dục chớp mắt bật dậy, xốc chăn lao xuống giường, chân trần giẫm lên sàn nhà, cuống cuồng tìm quần áo để mặc. Cô mặc ba lớp trong, ba lớp ngoài, cuộn mình chặt cứng, rồi giống như con thỏ nhảy bật lên, chui đầu vào tủ quần áo tìm tất.
Vừa nhét ống quần bông vào trong tất, cô vừa lao xuống lầu đến phòng rửa mặt.
Khi đang lao nhanh qua khúc quanh cầu thang, ánh mắt cô vô tình lướt qua cửa sổ sáng loáng phản chiếu ánh tuyết bên ngoài. Ở phía bên kia con đường, một chiếc xe SUV màu đen hiệu George Bahrton sừng sững án ngữ ngay trong tầm mắt cô.
Giống như từ hôm qua nó đã đỗ ở đó.
Chiếc xe việt dã phong cách mạnh mẽ với thân hình to lớn, gầm xe cao, lù lù án ngữ trong khu dân cư bình dân, trông thực sự khoa trương đến mức khó có thể bỏ qua.
Thịnh Dục thầm nghĩ, động tác càng không dám chậm trễ.
Hai phút giải quyết xong việc rửa mặt, cô nhanh chóng lấy túi đựng bảng vẽ – bên trong chứa tác phẩm chưa hoàn thành sẽ tham gia triển lãm. Tứ chi cuống cuồng quấn lấy nhau khi cố nhét chân vào đôi bốt tuyết cao cổ.
“Meo  ~!”
Một bóng đen vọt xuống từ giá lò sưởi, chạy trên sàn gỗ phát ra tiếng “cộc cộc” liên tiếp.

Tiểu Mây Đen vội vàng cản đường chủ nhân, dùng chân trước quắp lấy ống quần bông của cô, rồi quay đầu chạy vòng quanh chiếc bát cơm của nó.
“Thiếu chút nữa đã quên cho Tiểu Mây Đen ăn cơm rồi.” Thịnh Dục vội xoa đầu chú mèo đen nhỏ.
Cô túm lấy chiếc bát cơm, đi vào phòng chứa đồ, xúc đầy một bát thức ăn giá rẻ cho mèo. Sau đó, kiểm tra lại vật dụng mang theo một lần nữa, xác nhận không bỏ sót gì rồi mới yên tâm rời nhà.
Ngay khoảnh khắc cô kéo cửa ra, một trận gió lạnh quét tới, cuốn theo “RẦM” một tiếng chói tai.
Trong nháy mắt, một chậu nước bẩn hắt thẳng vào người cô!
Chiếc người tuyết nhỏ đặt trong sân suốt thời gian qua cũng bị đổ ập xuống, tan tác dưới dòng nước bẩn.
Không khí lạnh lẽo trộn lẫn mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, không biết đã bao lâu rồi cái bể nuôi cá đó chưa được thay nước.
“Tao đã cảnh cáo mày rồi, lập tức dọn đi!”
Một phụ nữ trung niên béo lùn, miệng mang giọng Đức dày đặc, gằn giọng quát.
Không có thời gian đôi co, Thịnh Dục siết chặt bảng vẽ, nhắc lại lần thứ hai mươi trong mấy ngày qua:
“Tôi không có bất kỳ hành vi vi phạm hợp đồng nào. Tôi sẽ ở lại cho đến khi hết thời hạn cư trú theo quy định của pháp luật.”
Trước khi thị thực thực tập hết hạn và phải về nước, cô không còn sức đâu mà tìm phòng trọ mới.
Chủ nhà rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, bà ta gào lên:
“Mày đương nhiên là vi phạm hợp đồng!”
Vì muốn chặn đường cô ra khỏi cửa, bà ta thậm chí còn chưa kịp tháo chiếc tạp dề lấm lem dầu mỡ khi nấu bữa sáng cho gia đình. Một tay chống eo, bà ta đứng ngay sân trước, lớn tiếng mắng mỏ:
“Mày luôn về nhà sau 12 giờ đêm, thật là phiền phức! Mày nghiêm trọng ảnh hưởng đến giấc ngủ của cả nhà tao.”
Nói cô về nhà sau 12 giờ, bởi vì nhà chủ trọ quy định giờ giấc sinh hoạt là 12 giờ đêm.
Nhưng trên thực tế, dạo gần đây vì bận rộn giúp giáo sư chuẩn bị triển lãm tranh, có hôm cô tan làm lúc 3 – 4 giờ sáng cũng là chuyện thường.
Thế nhưng, mỗi lần cô về nhà vào đêm muộn, đi ngang qua phòng của chủ nhà, đều có thể nghe rõ tiếng ngáy ầm ầm của cả gia đình bảy người trong đó. Từng hồi từng hồi, kéo dài như một bản hợp xướng hỗn loạn.
Vậy rốt cuộc là ai đang làm phiền giấc ngủ của ai?
“Hợp đồng đã mất hiệu lực, mày cần phải lập tức dọn đi!” Chủ nhà vẫn tiếp tục gào thét.
Ý đồ gây sự đã quá rõ ràng.
“Chỉ cần tôi không đồng ý, bà không có quyền đuổi tôi đi hay can thiệp vào nơi tôi cư trú. Nếu bà làm vậy, tôi có thể báo cảnh sát.” Thịnh Dục lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt sắc bén.
Tính cô không tốt, hơn nữa, kiên nhẫn cũng có hạn.
“Hôm nay là hạn chót, không phải do mày quyết định! Sự có mặt của mày khiến gia đình tao rất khó chịu!”
Nhằm dọa dẫm cô gái trẻ đơn độc xa xứ, bà chủ nhà “rầm” một tiếng, quăng thẳng chậu nước xuống đất.
Ngay giây tiếp theo ——
Thịnh Dục giật mạnh cửa ra.
Túm lấy một cây gậy golf tiện tay từ giá đồ ngoài sân, cô bước nhanh hai bước, nghiêng người, nhắm chuẩn, nâng gậy, hai tay siết chặt điều chỉnh tư thế, rồi đột nhiên thực hiện một cú vung tiêu chuẩn ——
“BỘP” một tiếng trầm đục.
Người tuyết ngay trước cửa bị cô đánh bay!
Trong khoảnh khắc, nó nổ tung, tuyết văng tung tóe, ướt sũng cả người chủ nhà, thậm chí từng đợt tuyết rơi chuẩn xác đến mức còn bắn vào miệng bà ta.
“Sự có mặt của bà khiến người tuyết của tôi cũng thấy khó chịu.”
Thịnh Dục cầm gậy golf, đứng trên bậc cửa cao hơn, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt sắc lạnh, nở nụ cười châm chọc:
“Nó nhờ tôi nhắn bà, câm miệng.”
Chủ nhà miệng đầy tuyết bẩn, điên cuồng dậm chân hét lên.
“Mẹ ơi!”
Lúc này, cậu con trai tám tuổi của bà ta đột nhiên chạy ra từ trong nhà, liên tục tuôn ra một tràng câu hỏi:
“Mẹ ơi, cô ấy có dọn đi không? Khi nào người giàu có mua lại căn nhà này của chúng ta? Chúng ta sẽ có rất nhiều tiền, đúng không?”
Không chút dè dặt, cũng chẳng có tí lễ phép nào.
Giống hệt mẹ nó.
“Phi phi phi……” Chủ nhà vừa điên cuồng phun tuyết trong miệng ra, vừa nghe con trai nói những lời không nên nói, lập tức chột dạ. Bà ta lén lút liếc nhìn Thịnh Dục, gắt lên: “Im miệng, nhóc con!”
“Nhanh lên mẹ! Con muốn nguyên bộ Nerf Guns! Còn muốn một chiếc giường riêng!”
Thằng bé chỉ tay ra đường, gấp gáp la lên:
“Nhìn kìa, chiếc xe của người giàu có đang đậu ngay đó!”
Chiếc xe của người giàu có...?
Thịnh Dục nheo mắt lại, nhìn theo hướng tay cậu nhóc chỉ.
Bên kia đường, nơi đậu xe ——
Đã trống không.
Chỉ còn lại hai vệt lốp sâu hoắm in trên lớp tuyết dày.
Là chiếc SUV việt dã đó.
Chiếc George Bahrton đen tuyền đầy hoang dã.
Khó trách, bà chủ nhà thân yêu của cô lại gấp gáp muốn đuổi cô đi như vậy...
...
Còn lại nửa tiếng.
Không có thời gian để ý đến hai mẹ con kia nữa, Thịnh Dục vội vã rời khỏi nhà. Trời đất một màu trắng nhợt nhạt, trên đường hầu như không có người đi bộ hay xe cộ, Thịnh Dục chạy như bay gần nửa cây số mới bắt được taxi.
Lên xe, cô thậm chí không có thời gian để thở. 
Vội vàng báo địa chỉ cho tài xế, Thịnh Dục lấy giá vẽ từ trong túi ra đặt lên đùi, kẹp chặt bức tranh chưa hoàn thành, lấy hộp màu đơn ra, mở nắp băng cứng, dùng cọ dài chấm hai vòng màu, khuấy đều.
Tác phẩm tham gia triển lãm tranh của cô vẫn còn thiếu vài nét cuối cùng. Ban đầu cô định hoàn thành vào tối hôm qua sau khi tan làm, nhưng suốt cả ngày lại phải theo giáo sư xác nhận tiến độ triển lãm. Đến khi xong xuôi, trời đã qua nửa đêm, mệt đến mức vừa về đến nhà là cô gục xuống ngủ ngay.
Những năm gần đây, Thịnh Dục càng ngày càng liều mạng.
Trước kia, khi còn ở trong nước, cô kết hôn từ rất sớm. Đến năm ba đại học, cô đột ngột xin suất trao đổi du học.
Không ai biết vì sao cô làm vậy, thậm chí còn chưa kịp hoàn tất thủ tục ly hôn đã vội vã rời bỏ người chồng mới cưới để xuất ngoại.
Trong đầu chợt hiện lên một bóng hình: người đàn ông kiêu ngạo, khó thuần phục, lạnh lùng như ngọn núi phủ tuyết, không cách nào lay chuyển.
Cô bỗng khựng lại, nét vẽ trên tay dừng giữa không trung.
Rõ ràng có quan hệ pháp lý thân mật nhất, thế nhưng lại như hai đường thẳng phân tán về đông tây, năm năm qua không chút tin tức, hoàn toàn im lặng với nhau.
Hồi đó, cô có phong cách cá nhân độc đáo, lại đủ chăm chỉ, từng môn chuyên ngành đều đứng đầu, bởi vậy suất du học rất nhanh đã được phê duyệt.
Sau đó, từ Nga đến Na Uy, cô một đường vượt băng tiến về phương Bắc.
Trong quá trình ấy, cô may mắn được một nữ giáo sư coi trọng. Sau khi tốt nghiệp cao học, cô tiếp tục ở lại, đi theo giáo sư thực hành công tác. Mỗi khi có cơ hội, cô lại được giới thiệu làm quen với các nhân tài xuất sắc trong và ngoài giới nghệ thuật.
Lần này, nhờ sự dẫn dắt tận tình của giáo sư, cô có một suất tham gia triển lãm tranh cộng đồng về các bệnh lý thần kinh ở Bắc Âu.
Mỗi khi vẽ tranh, cô luôn có một sự tĩnh lặng khác thường.
Một tay cô giữ chặt bảng vẽ, một tay đặt bút vẽ xuống, từng đường nét lướt qua mặt giấy đen tạo nên âm thanh sột soạt, mực đen trắng đan xen, từng nét bút như mang theo ý thức chảy trôi mà vẽ nên hình tượng.
Cô hơi cúi đầu, vẻ mặt tập trung, nửa khuôn mặt ẩn trong chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo xinh đẹp. Dường như nơi đó phản chiếu những vì sao lấp lánh, ánh mắt linh động nhưng cũng tràn đầy vẻ hoang dã. Hàng mi dài rũ xuống, thái dương lòa xòa vài sợi tóc.
Cô bây giờ hoàn toàn khác với cô vài phút trước, khi cầm gậy golf tàn nhẫn đánh bay người tuyết.
Nhìn qua thậm chí còn có chút tàn nhẫn.
Chẳng bao lâu sau, hình dáng trên giấy dần dần lộ rõ theo từng nét bút của cô. Các đường nét trơn tru, mạch lạc, không nhanh không chậm, dần dần khắc họa hình thể.
Mắt thấy sắp hoàn thành hai nét cuối cùng ——
Đột nhiên, một tiếng gầm rú chói tai vang lên, đâm thẳng vào màng nhĩ.
Ngay phía sau, tiếng động cơ siêu mạnh chấn động không khí, hệ thống đốt trong bùng nổ, tua-bin cao tốc truyền lực mạnh mẽ. Khí nóng từ đuôi xe phả xuống khiến tuyết tích trên mặt đường tan chảy.
Chiếc SUV đen tuyền phá tan màn tuyết trắng xóa, lao lên tuyến đường chính như một con mãnh thú đang săn mồi.
Nghe thấy tiếng xe vọt lên từ bên cạnh, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Đúng lúc ấy, bánh trước của chiếc taxi cô đang ngồi chèn lên một mảng băng vỡ, khiến xe chệch hướng.
Trong tiếng kêu hoảng loạn của tài xế, cô cảm thấy một cơn xóc nảy dữ dội. Quán tính khiến nét bút trên tay cô trượt ra ngoài giấy vẽ.
Thịnh Dục: “…… Sáng sớm hôm nay xui xẻo kiểu gì vậy!”
Thân thể cô lắc lư theo từng thao tác của tài xế khi xe nghiêng trái ngả phải. Cô cắn răng, cố gắng bám chặt vào thứ gì đó để giữ thăng bằng. Trong thoáng chốc hoảng hốt, cô nhìn thấy chiếc SUV khổng lồ chạy song song bên cạnh.
Cửa sổ xe mở rộng, để mặc gió lạnh như dao cắt xuyên qua, chẳng chút kiêng nể.
Người đàn ông ngồi sau tay lái, một tay điều khiển vô lăng, ngón tay thon dài gõ nhẹ theo nhịp điệu của bản nhạc đang phát trong xe.
Tiếng nhạc vang lên, là bản remix "Feel the Fire" của một nghệ sĩ Mỹ. Tiếng trống nặng nề hòa cùng âm thanh điện tử, nhịp điệu dồn dập, từng vòng tiết tấu kéo theo những cú chạm nhẹ nơi đầu ngón tay.
Chiếc taxi bất ngờ trượt ngang. Chỉ trong chớp mắt, anh ta nhả chân ga, tay lái hơi lệch hướng trước khi quay lại quỹ đạo ban đầu. Gia tốc dần ổn định, hoàn hảo tránh khỏi va chạm.
Bên này thuê tài xế cũng gian nan, nhưng cuối cùng Thịnh Dục cũng có thể ngồi ổn, điều chỉnh lại tâm trạng không kiên nhẫn của mình.
Khi cô lần nữa quay đầu nhìn về phía siêu xe, chỉ thấy cửa sổ xe đang từ từ nâng lên, cùng lúc đó âm nhạc trong xe cũng vang lên lớn hơn.
Qua lớp kính, cô nghe thấy giọng nữ vang lên xa xăm và trống trải:
"Neon bleeding soul"
“Mang đi linh hồn tan vỡ của ta()”
Ngay trước khi cửa sổ xe đóng hẳn, cô thoáng nhìn thấy bóng dáng người đàn ông bên trong. Trong khoảnh khắc lướt qua, cô kịp thấy sống mũi cao thẳng, cặp kính râm sang trọng và bờ môi mỏng mang chút ý cười chế giễu.
Một cảm giác quen thuộc mơ hồ trỗi dậy, nhưng rất nhanh đã bị cơn gió lạnh xóa nhòa.
Cô muốn nhìn rõ hơn khuôn mặt của người đàn ông đó, nhưng đối phương lại bất ngờ đạp chân ga. Động cơ gầm rú, chiếc xe địa hình mạnh mẽ tăng tốc, bánh xe với lực bám siêu việt khiến nó lướt đi như thể trên mặt phẳng, bỏ lại chiếc taxi một khoảng cách không thể đuổi kịp.
Giống như một đợt tập kích chớp nhoáng giữa lòng phố thị, chỉ trong vài giây đã biến mất không dấu vết.
—— Thịnh Dục nhìn theo đuôi xe, nhận ra chiếc xe này chính là chiếc SUV hạng sang George Bahrton màu đen, vẫn luôn đỗ trước cửa nhà cô từ sáng nay.
“Giả vờ tình cờ gặp đúng không? Cái tên này kiêu ngạo thật.” Thịnh Dục cảm thấy gã "phú hào" này tám chín phần là cố ý.
Nhưng cô cũng chẳng có thời gian truy cứu, vội cúi đầu sửa lại nét bút sai trên bản vẽ.
Sau khi hoàn thành, cô trang điểm đơn giản rồi lên đường. Khi tài xế dừng xe tại lối vào trung tâm nghệ thuật, cô đã trễ mất mười phút. Cô vội vàng xuống xe, chạy nhanh đến nơi hẹn và thấy giáo sư của mình đã đứng đợi sẵn.
“Xin lỗi giáo sư, em đến muộn.” Thịnh Dục thở gấp, tiến lên chào hỏi. “Có làm phiền ngài không?”
Nữ giáo sư tóc vàng mắt xanh nhận lấy bản vẽ từ tay cô, bật cười lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vai cô trấn an:
“Không sao, đừng vội. Triển lãm tranh tạm thời bị dời lại nửa tiếng.”
“Dời lại?” Thịnh Dục đi cùng giáo sư vào trung tâm triển lãm qua lối dành cho nhân viên, khó hiểu hỏi: “Vì sao ạ?”
Lúc này đã hơn 9 giờ 10 phút, nhưng hội trường vẫn vắng lặng.
“Còn nhớ không, Lai An?” Giáo sư gọi tên tiếng Anh của cô, giọng nói không giấu được kích động. “Chúng ta vẫn luôn gửi thư mời cho nhà đầu tư chính, mong rằng ông ấy có thể đến tham dự triển lãm lần này. Nếu ông ấy xuất hiện, đó sẽ là một sự công nhận và là cơ hội lớn đối với chúng ta.”
“Đúng vậy, giáo sư.” Thịnh Dục giao tranh của mình cho nhân viên rồi cùng giáo sư tiếp tục đi về phía phòng thay đồ. “Nhưng theo em được biết, hình như đối phương chưa bao giờ hồi đáp thư mời của chúng ta.”
Vì thế, Thịnh Dục cũng không có cảm tình tốt với vị nhà đầu tư này.
Không chỉ giáo sư, ngay cả ban tổ chức sự kiện cũng đã liên tục gửi lời mời đến ông ta. Nhưng kết quả vẫn luôn như nhau — không có hồi đáp.
Nếu không thể đến thì cũng có thể từ chối thẳng thắn.
Nhưng cách làm này quả thật quá ngạo mạn.
“Vừa rồi, ông ấy đã đến.” Giáo sư bất ngờ nói.
?!
“Ngài nói... vị nhà đầu tư đó đích thân đến đây sao?” Thịnh Dục dừng tay đang chỉnh lại cổ áo, kinh ngạc hỏi.
Một màn xuất hiện đầy bất ngờ?!
Giáo sư mỉm cười gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, sự xuất hiện của ông ấy khiến ban tổ chức vui mừng không thôi. Chính ông ấy đã đề nghị dời triển lãm lại nửa tiếng.”
Nghe vậy, Thịnh Dục lập tức tăng tốc thay quần áo. Cô cởi áo khoác dày, thay một bộ vest trắng, vuốt lại mái tóc dài bóng mượt, mang đôi giày cao gót nhọn màu trắng, đeo chiếc đồng hồ cổ điển màu lục trên cổ tay gầy trắng nõn, cuối cùng thoa chút son đỏ.
Từng chi tiết đều được chăm chút để trông thật chỉn chu và chuyên nghiệp.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp nhà đầu tư.” Giáo sư nhìn cô, ánh mắt mang theo sự tán thưởng. “Ta muốn giới thiệu em với ông ấy!”
Mấy năm nay theo học giáo sư, Thịnh Dục đã quen với việc được giới thiệu.
Giáo sư là người tận tâm, điều này cô hiểu rõ. Nhưng triển lãm tranh sắp khai mạc, cô phải sắp xếp thứ tự ưu tiên, đảm bảo buổi triển lãm diễn ra suôn sẻ mới là quan trọng nhất lúc này.
Vì thế, Thịnh Dục nhẹ nhàng ngăn giáo sư lại, đeo thẻ nhân viên lên trước ngực rồi chân thành nói: “Giáo sư, em nghĩ sau khi triển lãm kết thúc, em sẽ cùng ngài đi gặp ông ấy. Hiện tại chỉ còn chưa đến mười phút nữa là bắt đầu triển lãm.”
Cô chỉ vào thẻ nhân viên của mình, chớp mắt nói:
“Bây giờ, em còn có nhiệm vụ quan trọng hơn.”
Giáo sư hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó cũng bật cười, vỗ nhẹ vai cô.
“Lai An, em biết không, vị nhà đầu tư lần này là một CEO người Hoa. Công ty khoa học sinh học của ông ấy thuộc hàng đầu không chỉ ở Trung Quốc mà còn trên thế giới.”
Thấy Thịnh Dục điều chỉnh lại thẻ nhân viên, giáo sư tiếp tục nói với giọng tán thành:
“Hơn nữa, em đang chuẩn bị về nước phát triển. Nếu có thể ‘đi nhờ xe’ ông ấy, con đường nghệ thuật của em ở Trung Quốc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
Thịnh Dục không phản đối việc xây dựng quan hệ, nhưng nếu tiếp cận với mục đích quá rõ ràng, có khi lại phản tác dụng.
Một số chuyện vẫn cần có duyên phận.
Cô mỉm cười: “Em hiểu rồi, cảm ơn giáo sư.”
“Nhân tiện, khi em về nước có nhiều việc cần giải quyết, nếu bận quá thì nhờ chồng em, Giang Tiễu, giúp đỡ.”
Từ khi Thịnh Dục nhập học, trong hồ sơ đã ghi cô đã kết hôn.
Mấy năm qua, chồng cô chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần, không hề quan tâm đến người vợ đang học tập xa xứ.
“Em… anh ấy…”
Bị nhắc đến bất ngờ, nụ cười của Thịnh Dục thoáng cứng lại. Nhưng may mắn, giáo sư không đi sâu vào chủ đề này mà chỉ vẫy tay chào rồi rời đi.
Thịnh Dục bước ra khỏi phòng thay đồ.
Ngay lúc này, “sinh vật khoa học kỹ thuật” vụt qua tâm trí cô. Nghĩ đến chủ đề triển lãm lần này, cô đoán sản nghiệp của vị CEO kia chắc hẳn có liên quan đến y dược và nghiên cứu khoa học.
Điều này không khỏi khiến cô nhớ đến chồng mình, Giang Tiễu.
“Hẳn là bây giờ anh ấy đã trở thành nhà nghiên cứu như mong muốn rồi.”
Cô lẩm bẩm, không rõ đó là hoài niệm hay chỉ là một ký ức thoáng qua.
Dù rằng muốn tránh còn không kịp, nhưng không thể phủ nhận rằng Giang Tiễu có thiên phú và sự nỗ lực đáng kinh ngạc trong lĩnh vực sinh vật hóa học.
Lúc này, khi đi ngang qua hội trường, cô bỗng có cảm giác gần như tất cả những nhân viên phụ trách, nhân viên công tác và tình nguyện viên nhàn rỗi đều tụm lại, thì thầm bàn luận về nhà đầu tư thần bí kia.
"Nghe nói đó là CEO đương nhiệm của một tập đoàn y dược sinh học xuyên quốc gia, cực kỳ trẻ tuổi, hình như chỉ mới 28 tuổi."
"Vậy là một người giàu trẻ tuổi người Trung Quốc, tài sản cá nhân ước tính ít nhất cũng phải vài tỷ đô la..."
"Chả trách ban tổ chức và người phụ trách lần lượt mời chào mà người ta chẳng thèm để ý. Đúng là có phong thái của tư bản lớn mà..."
Không ngờ vị CEO người Hoa bí ẩn kia lại trở thành chủ đề nóng nhất của triển lãm từ thiện ngày hôm nay.
"Lai An, mau lại đây!" Một cô gái tóc bạch kim đang trò chuyện sôi nổi bỗng thấy Thịnh Dục đi tới, liền vẫy tay gọi cô với vẻ mặt đầy hứng thú. "Cậu nghe chưa? Nhà đầu tư đứng sau hậu trường cũng đã đến triển lãm hôm nay!"
Thịnh Dục bước lên, nhướn mày, cười nhạt đáp: "Nghe rồi, hai tai đều nghe thấy cả đấy, công chúa của tôi."
Cô gái tóc bạch kim nôn nóng kéo Thịnh Dục lại gần, hai tay giữ lấy mặt cô, ép cô đối diện với mình, sau đó chỉ vào môi mình rồi nói:
"Nghe nói anh ta là một tỷ phú đến từ đất nước các cậu. Vừa hay, mau dùng thẩm mỹ của người phương Đông xem giúp tớ một chút, hôm nay màu son của tớ thế nào? Chờ lát nữa tớ sẽ xuất hiện một cách xinh đẹp tình cờ gặp anh ấy!"
Thịnh Dục còn chưa kịp phản ứng thì một nam sinh tóc húi cua bên cạnh đã lên tiếng cướp lời:
"Tớ khuyên cậu nên từ bỏ mộng tưởng đi. Theo tin tức mới nhất và đáng tin cậy nhất, vị tỷ phú đó đã kết hôn nhiều năm rồi."
"Cái gì?!" Cô gái tóc bạch kim kinh ngạc thốt lên, "Anh ta còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao? Vợ anh ta là ai?"
"Vấn đề này chắc 《Khải La Thời Báo》 cũng rất quan tâm đấy." Nam sinh tóc húi cua nhún vai. "Nhưng đáng tiếc là, vị tỷ phú đó vô cùng kín tiếng về đời tư của mình. Các phương tiện truyền thông bên ngoài hoàn toàn không biết gì về vợ anh ta."
"Trời ạ, thật không thể tin được!" Cô gái tóc bạch kim như thể vừa nhận một cú sốc lớn, trầm trồ cảm thán:
"Một người đàn ông vừa giàu vừa trẻ như vậy, thế mà lại yêu thương vợ đến mức bảo vệ cô ấy kín kẽ như thế sao? Quá hạnh phúc đi!"
Thịnh Dục nghe vậy suýt bật cười, nhướng mày nói: "Được kim ốc tàng kiều thì có gì hay ho chứ? Hạnh phúc ở đâu?"
Hai người đối diện sững sờ, đồng loạt quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy hoang mang và sợ hãi, như thể vừa nghe thấy điều gì đó kinh thiên động địa.
Thịnh Dục không hiểu họ sợ cái gì. Dù sao thì làm "kiều thê" cũng không phải là con đường mà phụ nữ hiện đại hăm hở theo đuổi. Cô thản nhiên vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trước trán, hờ hững nói:
"Nếu tôi là vợ của nhà đầu tư kia, tôi sẽ thẳng tay cướp hết mọi đặc quyền trên danh nghĩa của anh ta, tiêu sạch tiền thưởng của anh ta, vét cạn tài sản của anh ta."
Ngoài miệng thì nói về vị CEO người Hoa đó, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh nhạt của Giang Tiễu.
Không biết bây giờ Giang Tiễu, so với vị CEO kia, liệu có bao nhiêu phần lợi hại?
Thịnh Dục dựa vào lan can hành lang, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy vẻ thờ ơ, khóe môi nhếch lên nụ cười quái đản và có phần tàn nhẫn, nói:
"Rồi tôi sẽ kiểm soát luôn cả hạng mục của anh ta, khiến anh ta không dám không nghe lời tôi."
Không khí trong hội trường đột nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc trong vài giây ——
Sau khoảnh khắc tĩnh lặng ấy,
Sự yên ắng sụp đổ.
Trước tiên là tiếng ho khẽ của giảng viên, sau đó là giọng nói lảng sang chuyện khác đầy gượng gạo vang lên:
"Giang tiên sinh, đây chính là hội trường chính của chúng tôi, mời ngài tham quan."
Toàn bộ nhân viên, tình nguyện viên và cả ban tổ chức đều lập tức bỏ dở công việc trên tay, không hẹn mà cùng nhìn về hướng của Thịnh Dục.
Không đúng, phải nói là họ nhìn về phía sau cô — với ánh mắt đầy kính trọng.
Cả người Thịnh Dục bỗng chốc cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra. Mỗi lỗ chân lông trên cơ thể đều đang gào thét trong hoảng loạn, nhưng cổ họng cô lại không thể phát ra dù chỉ một âm thanh.
Bỗng nhiên, một giọng nam trầm thấp, mang theo ý cười lười nhác, chậm rãi vang lên ngay sau lưng cô.
Không để ý đến lời giảng viên cố tình đánh lạc hướng, anh ta cất giọng đều đều, âm sắc ưu nhã nhưng lại ẩn chứa sự chế giễu nhàn nhạt:
"Tôi đã cho Thịnh tiểu thư 5 năm thời gian."
Từng chữ từng chữ, lạnh lẽo như băng:
"Sao cô vẫn chưa khiến tôi nghe lời?"
*
Tác giả có lời muốn nói:
Yêu say đắm khẽ mở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play