Vệ Phong cảm thấy nữ tử này quen quen, như từng gặp ở đâu đó.
Khúc Phong Vũ liếc hắn, cười ám muội: “A, ngươi cũng tới à? Sư tôn ngươi không huấn luyện ngươi sao?”
Một loạt ký ức vụn vặt lướt qua đầu hắn: tửu lâu, hắn tựa bên Giang Cố, thò đầu ra ngoài… bị ném qua cửa sổ… ôm eo y trên phi kiếm, khóc rấm rức…
Vệ Phong nhíu mày, đêm ở Thượng Xảo Phường, hắn uống say mèm, chẳng nhớ gì rõ ràng. Nhưng những mảnh ký ức kia lại chân thực lạ thường. Sư phụ từng để hắn gần đến thế sao? Hắn cứng đờ.
Hắn từng ôm y không ít lần, y lại hiếm khi đẩy ra. Chỉ có Chu Hoài Minh là thẳng tay gạt hắn. Nhưng hắn luôn lẫn lộn hai người – trong cảm giác của hắn, sư phụ không ưa bị chạm vào…
Hắn hình như đã đoán ra điều gì.
Trước mặt bao người, Khúc Phong Vũ không nói rõ quan hệ với Vệ Phong. Nàng nhảy từ trên cây xuống, khoanh tay, cười tươi: “Ta là bằng hữu tốt của tông chủ các ngươi, tạm trú tại Dương Hoa Tông. Gọi ta là Vũ trưởng lão.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT