Tuy Ôn Nhan không muốn làm nhiệm vụ của hệ thống, nhưng cá mặn cũng có lý tưởng của nó.

Nếu nàng muốn sống lâu hơn Chu thiên tử, dựa vào thâm niên trở thành Thái phi, lễ nghi trên dưới trong cung nhất định phải chu toàn.

Nhưng không ngờ, vừa đi đến liền đυ.ng phải Chu Cẩn Hành.

Lúc ấy mẹ con bọn họ đang ở thiền điện, không khí có chút không đúng.

Ôn Nhan do ma ma dẫn vào điện bái kiến hai vị Phật lớn.

Hứa Thái hậu mặc một bộ thường phục, khoảng năm mươi tuổi.

Thấy nàng đến, bà thay đổi vẻ mặt u ám lúc nãy, trên khuôn mặt trắng trẻo phủ đầy vẻ từ bi như Phật.

Hiển nhiên Hứa Thái hậu rất thích tiểu cô nương mới cập kê này, sai người chuẩn bị chỗ ngồi bên cạnh.

Ôn Nhan ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà.

Hứa Thái hậu hiền từ kéo tay nàng, nhẹ nhàng vỗ về nói: "Bệnh mấy ngày nay, thân thể Thục phi đã khá hơn chưa?"
Ôn Nhan lộ ra nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn, đáp: "Mấy ngày nay thϊếp được Thái hậu chiếu cố, đã khỏi gần hết rồi ạ."

Hứa Thái hậu hài lòng gật đầu, nói ẩn ý: "Hậu cung đã hơn mười năm không có người mới, thân thể của ngươi đã khỏi bệnh, cũng có thể hầu hạ, giúp Thất lang khai chi tán diệp rồi."

Sắc mặt Ôn Nhan cứng đờ.

Nàng đến vấn an, không phải đến để lên giường!

Chu Cẩn Hành đối diện đang nâng chén trà lạnh lùng liếc nàng một cái.

Là người từng trải trong giới công sở, Ôn Nhan nhạy bén nhận ra tín hiệu mà ông chủ phát ra không đúng.

Việc của lính nhảy dù* thật khó khăn!

*Ý chỉ người nhờ quan hệ vào công ty, không thông qua tuyển chọn chính thức

Mặc dù nàng được thân thể của nguyên chủ, nhưng không có sao chép ký ức của nguyên chủ, thật sự không biết nhiều về cục diện hiện tại trong cung.
Giác quan thứ sáu mách bảo nàng hình như đã rơi vào dòng nước ngầm hỗn loạn giữa hai vị Phật lớn này.

Cũng chính là thời cơ nàng đến vấn an không đúng lúc!

Ý chí sinh tồn thúc đẩy nàng khẩn cấp gọi hệ thống 009 trong đầu, yêu cầu đối thoại.

Sau một hồi lâu, tên kia mới chậm chạp đến.

"Xin hỏi ký chủ có phải đã nghĩ thông suốt việc trói buộc với ta làm nhiệm vụ không?"

Ôn Nhan mắng một câu, rồi hỏi trong đầu: "Tại sao ta lại thấy mẹ con nhà này không đúng lắm?"

Hệ thống 009 vô tội giải thích: "Bọn họ không phải là ruột thịt."

Ôn Nhan: "???"

Hệ thống 009: "Quan hệ của hai người bọn họ cũng không tốt."

Ôn Nhan vội hỏi: "Không tốt như thế nào?"

Hệ thống 009 im lặng một lúc, rồi nói: "Ta nói cho ngươi, toàn bộ nhà mẹ đẻ của Hứa Thái hậu đều bị Chu thiên tử gϊếŧ sạch."
Ôn Nhan: "???"

Hệ thống 009: "Cũng chính là cái tru di cửu tộc mà ta đã phổ cập kiến thức cho ngươi đó."

Ôn Nhan: "!!!"

Sau khi biết được những thông tin chênh lệch này, tam quan của nàng bị chấn động mạnh mẽ, hoàn toàn hoảng loạn.

【Má nó, tru di cửu tộc nhà mẹ đẻ của người ta, quá tàn bạo rồi! 】

【 Nam nhân tàn ác như vậy, ai mà ngu ngốc dám tự mình dâng thân lên hầu hạ sinh con chứ! 】

【 Nếu tên cẩu hoàng đế đó chết sớm, liệu có lôi ta đi chôn sống cùng không?! 】

Những tiếng thét kinh hãi như sóng triều dồn dập xâm nhập tai Chu Cẩn Hành, khiến đầu hắn đau nhức.

Nhưng vị Thiên tử ngồi trên ghế rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều so với lần đầu tiên nghe được tiếng lòng của nàng.

Hắn yên lặng cúi đầu nhấp trà, trong lòng lại không nhịn được mà mỉa mai:

Ha, cẩu hoàng đế?

Danh tiếng của hắn bị bôi nhọ!

Tuy thủ đoạn của hắn có hơi tàn nhẫn, diệt cả gia tộc Hứa gia, nhưng cũng không đến mức tàn bạo như vậy.

Nha đầu chưa lớn này tự mình chạy đây đến tìm cảm giác tồn tại, chẳng phải là muốn leo lên giường sao?
Chu Cẩn Hành khinh thường trong lòng.

Muốn ngủ với trẫm? Không có cửa đâu!

Nhưng thấy vẻ mặt sợ hãi đến chết mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của nàng, hắn đột nhiên nảy sinh vài phần hứng thú bệnh hoạn, bèn ném cho nàng một câu hỏi hiểm ác.

"Đúng là thân thể của Thục phi đã khá hơn, có thể hầu hạ rồi."

Ôn Nhan: "!!!"

Nam nhân không cười bây giờ lại nở nụ cười hiền lành hiếm thấy.

Khuôn mặt lạnh lùng từ từ giãn ra, giống như mùa xuân đến băng tuyết tan chảy, trong ánh mắt đều là vẻ quyến rũ say đắm lòng người.

Tâm trạng Ôn Nhan hoàn toàn sụp đổ.

【Má ơi, ông chủ nói như vậy, lương tâm không đau sao? 】

【 Ta còn chưa đủ lông đủ cánh, chưa trưởng thành mà! 】

Nghe những suy nghĩ gần như đang gào thét bên tai, Chu Cẩn Hành đột nhiên cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Ai bảo ngươi dùng mưu nhỏ coi Hoàng nội thị là kẻ ngốc mà truyền tin cho Ôn Ngự sử!
Để ngươi chạy đến đây tìm cảm giác tồn tại muốn leo lên giường!

Xem trẫm có trị ngươi không!

Chu thiên tử không muốn đi tìm hiểu tại sao hắn lại nghe được tiếng lòng của Ôn Thục phi.

Cũng không muốn suy nghĩ xem nàng có đủ mấy cái đầu để chặt.

Hắn chỉ cảm thấy loại thuật đọc tâm này phi thường kí©h thí©ɧ và mạo hiểm.

Mặc dù có vài lời hắn không hiểu lắm, mặc dù đôi khi bị suy nghĩ của nàng làm tức chết, nhưng lại vô cùng thú vị.

Thêm nữa, hắn vốn đã muốn lợi dụng Ôn Thục phi để cảnh cáo Ôn gia, mà đối phương lại không biết hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.

Điều này rất phù hợp với suy nghĩ muốn nắm giữ toàn cục của một vị đế vương.

Việc đối phương cố gắng kìm nén, muốn nói lại thôi khiến Chu Cẩn Hành vô cùng thỏa mãn.

Tâm trạng thoải mái, ban thưởng nụ cười cho nàng cũng rất hào phóng.
Hình như hắn biết mình lớn lên rất tuấn tú, thay đổi thái độ ác ý ban nãy, mím môi cười trông kín đáo lại hàm súc, trong mắt chứa ánh sáng, ấm áp đến say lòng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play