17.
Về chuyện định đô ở An Dương, ta không có lời nào để nói. Thậm chí, ta còn vui mừng mà trở về. Dù gì, ngày ngày ngồi trong cung điện của Ngô vương, nghe đám phu nhân thế gia kẻ tung người hứng, quanh co nửa ngày cũng không vào trọng điểm, thực sự khiến ta phát bực.
Bởi vậy, trong những ngày chuẩn bị trở về An Dương, ta vô cùng hào hứng. Ta nghĩ, nên cùng Hồng Tiêu tay trong tay đến Bách Phương Các thử loại phấn son mới ra, hay kéo theo Trần Bình đến sạp của lão Vương ở Tây Nhai ăn một bát hoành thánh? Hoặc giả, ta có thể dẫn hắn đến hí viện Bát Lê Câu, nghe một vở kịch kéo dài ba ngày ba đêm.
Dù sao đi nữa, có quá nhiều điều ta muốn làm. Ai bảo ta và hắn, còn chưa từng cùng nhau dạo khắp An Dương một lần chứ!
Chỉ nghĩ thôi, ta đã không nhịn được bật cười.
Nhưng ta quên mất. Bây giờ, ta đã  là Vương hậu, không thể tùy hứng như trước. Ta có trách nhiệm và nghĩa vụ mà ta không thể trốn tránh. Thế nhưng, ta chưa từng đọc sách, cũng chẳng biết quản lý sổ sách, càng không hiểu làm sao để lo liệu việc trong cung. Một chữ bẻ đôi cũng không biết, ta chỉ có thể ngồi đếm vàng hết lần này đến lần khác.
Lần đầu tiên, ta cảm thấy bất lực như vậy. Ta ôm lấy Trần Bình mà than phiền:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play