Mục Văn Hạo vô cùng tự tin tiếp tục nói: “Anh chỉ có thân phận quân nhân, mỗi tháng cầm một chút xíu tiền trợ cấp, để cô ấy sống một cuộc sống túng quẫn, buộc phải đi ra ngoài làm việc. Cho dù sau này anh lại bò lên cao hơn nữa thì cũng không thể nào cho cô ấy vật chất và tự do mà cô ấy muốn.”
Sắc mặt Diệp Ninh dần dần trở nên lạnh lùng: “Anh nói đủ rồi đó.”
“Diệp Ninh, tại sao cô phải bảo vệ anh ta như thế chứ? Cô ngẫm lại khoảng thời gian quá khứ, người đàn ông này đã đối xử với cô như thế nào? Nếu không có tôi, có lẽ một năm trước cô cũng đã ăn ngủ đầu đường rồi.” Mục Văn Hạo nói một cách đúng lý hợp tình.
Rõ ràng anh ta là người đầu tiên giúp cô vượt qua tình cảnh túng quẫng, cho nên nếu muốn tính rõ ràng thì anh ta mới là người thật sự đối xử tốt với cô.
Diệp Ninh nghĩ đến khoảng thời gian tiếp theo cô đều phải ở chung với Mục Văn Hạo, hơn nữa còn trong bầu không khí như thế này, thật sự rất muốn nổi giận.
“Mục Văn Hạo, có phải anh bị thần kinh không hả? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích anh. Hơn nữa chuyện tôi không thích anh không có liên quan gì đến bất cứ ai, tôi chỉ là không có cảm giác với anh mà thôi, đơn giản thế đây, hiểu chưa?”
Tuy rằng tình huống này không thích hợp lắm, nhưng cô vẫn không khống chế được mà nói ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play