“Chủ nhiệm Hà, có phải anh định khuyên chúng tôi đừng gia nhập đoàn văn công Tây Nam không?”
Trịnh Thư Vân cố nhịn cười, trực tiếp đ.â.m thủng tầng giấy cửa sổ này.
Hà Khôn xấu hổ ho khan: “Ý của tôi là đoàn văn công Đông Bắc chúng ta chính là nhà mẹ ruột của các cô, là người thân. Tục ngữ nói đúng lắm, con không chê cha mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, tuy rằng hiện tại các cô có sự lựa chọn càng tốt hơn, nhưng nhất định cũng phải nghiêm túc suy xét, nhưng nhất định không thể xúc động!”
Lúc nãy ở trên bàn cơm, nếu không phải La Nghị nói chờ sang năm lại trả lời thì anh ta cũng đã nói ra những lời này ngay rồi.
Anh ta sợ hai người bọn họ sẽ trực tiếp đồng ý với người ta.
“Chủ nhiệm Hà, anh cứ yên tâm đi, chuyện lớn như thế, chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc suy xét!” Trịnh Thư Vân cười vui vẻ đồng ý.
Hà Khôn gật đầu như giã gạo nói: “Nếu thật sự đến đoàn văn công Tây Nam thì phải rời xa quê hương, muốn về nhà một lần sẽ càng thêm khó khăn. Không phải cô thương người nhà mình nhát sao? Còn có Diệp Ninh nữa, cô đến đây là vì tùy quân, nếu thật sự đến đoàn văn công Tây Nam thì chẳng phải lại phải ở riêng hai nơi với chồng mình nữa sao, mất nhiều hơn được!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT