“Mấy cô đừng có coi thường người ta, Diệp Tử đứng trên sân khấu ca hát đường đường chính chính, với lại từ trước đến nay cũng không có tai tiếng bậy bạ gì, tại sao lại không thể tìm cô ấy để sáng tác ca khúc chứ? Nếu như các cô có giỏi thì bây giờ lập tức sáng tác một ca khúc thật hay đi?”
Trịnh Thư Vân sùng bái mù quáng với Diệp Tử, hoàn toàn không thể chịu nổi chuyện có người nói xấu Diệp Tử, hơn nữa lời cô ấy nói ra cũng rất có lý.
Phòng luyện tập ồn ào lập tức yên lặng đi rất nhiều, vô số ánh mắt nhìn về phía Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa.
Vốn dĩ trong lòng Lý Kiến Hoa cũng có khúc mắc về vấn đề này, nhưng mà lúc bọn họ báo cáo việc này với Lâm Thanh, hình như Lâm Thanh hoàn toàn không thèm để ý đến thân phận làm việc ở phòng ca múa của Diệp Tử.
Nếu đoàn trưởng cũng không có ý kiến gì, vậy có nghĩa là không có vấn đề gì.
“Buổi biểu diễn liên hợp với đoàn văn công Tây Nam càng quan trọng hơn, nhưng mà nếu ai trong số mọi người có thể sáng tác ra ca khúc hay thì cũng có thể đến tìm chúng tôi.” Lý Kiến Hoa nói xong, coi như cho mọi người một cơ hội.
Tất cả những người nghi ngờ thân phận của Diệp Tử đều hậm hực ngậm miệng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT