Mục Văn Hạo nhìn thấy dưới đáy mắt của cô ta lộ ra vẻ sốt ruột, hỏi: “Em đang sợ cô ấy?”
Ý cười trên khóe môi Đường Uyển Như đột nhiên biến mất, sau đó chột dạ dời mắt đi không dám đối diện với anh ta.
“Sao em có thể sợ cô ta được chứ. Em chỉ đang suy nghĩ cho danh dự của phòng ca múa mà thôi, cũng không thể phá hư chuyện làm ăn của tối hôm nay được, đúng không?”
Mục Văn Hạo không nói gì, cũng không ngăn cản, bóng dáng của Diệp Ninh đã xuất hiện phía sau màn lụa, cô không nhanh không chậm đi đến vị trí chính giữa sân khấu trong tiếng vỗ tay càng ngày càng kịch liệt.
Sắc mặt Đường Uyển Như trở nên vô cùng tệ, nhưng mà vẫn còn cứng đầu nói một câu.
“Vậy chúng ta cứ xem thử cô ta còn có thể làm ra trò gì!”
“Đó là Diệp Tử sao? Sao cô ấy lại đứng sau màn lụa thế? Không nhìn thấy rõ cô ấy trông như thế nào.” Bên này tất cả mấy người Lý Mạn Mạn đều đã duỗi dài cổ, lòng tò mò đối với Diệp Tử cũng đã dâng lên đến đỉnh điểm.
Trịnh Thư Vân giả vờ như rất hiểu biết, giải thích nói: “Người ta muốn phô bày trình độ ca hát, muốn dùng giọng hát để đả động người nghe, không phải dùng sắc đẹp.”
Mấy người Lý Mạn Mạn bừng tĩnh hiểu ra, hơn nữa không khỏi cảm thán.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT