Sau kỳ thi lần đó, Diệp Phong thường xuyên đến lớp 10 tìm Lâm Nhứ, mượn vở ghi chép tiếng Anh hoặc bài văn viết trong giờ văn của cô, tiện thể hỏi cô xem bài cuối cùng của bài kiểm tra toán trong giờ hôm qua cô có làm được không, bài kiểm tra nhỏ môn địa lý hôm nay sai mấy câu, v.v…
Lâm Nhứ cảm thấy, Diệp Phong khao khát hiểu rõ tình hình học tập của cô như vậy, là vì cậu đã có chút hiểu lầm nào đó về năng lực của cô. Dường như cậu nhầm tưởng cô là đối thủ cạnh tranh của mình, xem cô như một con thú dữ đang hừng hực muốn cướp lấy vị trí số một của cậu.
Thực ra cô nào có bản lĩnh đó. Cô nỗ lực đến thế, mỗi giây mỗi phút đều đanh học, giữ chặt vị trí nhất lớp, chẳng qua là để trở thành một người bạn xứng đáng được ngồi cùng anh trong kỳ thi mà thôi.
Đáng tiếc, Diệp Phong bị lòng hư vinh che mờ mắt này, làm sao cậu hiểu được?
Từng là học sinh đứng đầu Từ Giai Kỳ đã hai lần thi trượt, rơi khỏi top 10 toàn khối. Giờ đây, Lâm Nhứ dần trở thành học trò cưng mới của các thầy cô, người được khen ngợi nhiều nhất.
Những bạn nam ngồi hàng cuối lớp cũng không còn hỏi “Lâm Nhứ là ai vậy? Thật sự là người lớp mình sao?” nữa. Bạn nam cùng bàn cũng bắt đầu cư xử lịch sự với cô. Các bạn nữ chăm chỉ chủ động rủ cô cùng tập thể dục giữa giờ, ôm tập bài tập đến nhờ cô giải đáp. Những bạn ngồi hàng đầu gần cửa thường xuyên quay lại hét to trong giờ nghỉ: “Lâm Nhứ, Diệp Phong lại đến tìm cậu rồi!”
Diệp Phong lại đến tìm cậu rồi.
Cô sẽ giả vờ bình tĩnh bước ra cửa giữa những ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tò mò của các bạn nữ trong lớp, ngượng ngùng bị Diệp Phong đuổi theo hỏi “Cậu không sao chứ, sao mặt đỏ thế?”, trong lòng cũng se lặng lẽ nhấm nháp một viên kẹo mật, ngọt ngào đến nở hoa.
Dù cậu đến tìm cô, luôn không thoát khỏi việc nói chuyện học hành. Nhưng chờ thêm một thời gian nữa, đợi họ quen thuộc hơn, đợi cô trở nên xuất sắc hơn, có lẽ họ sẽ bắt đầu nói về những chuyện khác.
Cô lén cắt đi kiểu tóc mái bằng đang thịnh hành nhất lúc bấy giờ, học cách thoa kem chống nắng và son môi, không còn từ chối mặc chiếc váy cổ búp bê mà mẹ mua cho.
Trong lòng cô thầm hỏi cậu: Những thay đổi này, Diệp Phong, cậu có từng để ý không?
Lâm Nhứ cảm thấy, thành tích nhất lớp đã trở thành lớp da đẹp đẽ che phủ cô, bao bọc chặt chẽ sự vụng về, nhút nhát và bất an của cô, giấu đi thật sâu.
Chỉ cần cô giữ chặt lớp da này, chỉ cần cô ôm chặt nó, sẽ không bị ai nhìn thấu, không bị người khác xem thường nữa.
Càng ngày số lần cô đứng nhất lớp càng nhiều hơn, số lần bố mẹ cãi nhau cũng trở nên càng ngày càng ít dần. Mỗi khi bố say xỉn định nổi cơn điên, mẹ sẽ mắng một câu “Ông im đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của Tiểu Nhứ”, vậy mà bố thật sự im lặng, vừa lẩm bẩm “Con gái tôi giỏi giang rồi” vừa ngoan ngoãn leo lên giường ngủ.
Mẹ cũng rất hiếm khi nói câu “Còn không phải đều là vì con” với cô nữa.
Ngay cả những chú thím từng lạnh nhạt, miệng đầy lời châm chọc, giờ cũng đẩy con cái họ đến bên cô, cười tươi nói: “Mau đi hỏi Tiểu Nhứ, xem người ta học thế nào mà giỏi vậy.”
Ngay cả tình yêu của bố mẹ cũng không phải vô điều kiện, huống chi là người khác.
Cô nhìn nụ cười hiếm hoi của mẹ, đôi khi cảm thấy mình rất may mắn, đôi khi thấy mình thật đáng thương.
Lấy lòng.
Dù những sự thân thiện và gần gũi ùa đến này là tự nhiên sinh ra khi cô trở nên xuất sắc hơn, cô vẫn cảm thấy chúng chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, là thứ cô không thể nắm giữ.
Vậy Diệp Phong thì sao?
Cô luôn cố gắng đóng vai một người không giống mình — một người bạn xứng đáng với cậu. Nếu một ngày lớp da đẹp đẽ này bị lột bỏ, để lộ con người thật trần trụi của cô, đến lúc đó, cậu còn để ý đến cô sao?
Thích một người, là chuyện phức tạp và khó khăn đến vậy.
Nhưng cô lại không muốn buông tay.
Hóa ra, thích một người có thể khiến con người trở nên tham lam như thế.
Năm lớp 9 nhanh chóng đến.
Điểm số và thứ hạng của mỗi kỳ thi lớn nhỏ, cùng với tần suất và số lần Diệp Phong đến tìm cô, trở thành sợi dây điều khiển cảm xúc của cô. Dù cả ngày vùi đầu vào bài tập và đề thi như một con rối vô tri vô giác, nhưng vẫn có người và việc có thể thao túng cô.
Gần đây, điều khiến cô căng thẳng nhất là Trung học Thực Nghiệm thành phố mở rộng chính sách tuyển sinh cho các huyện lân cận, cho phép học sinh đạt trên 800 điểm trong kỳ thi trung học cơ sở ở mỗi huyện được vào học tại trường.
Trung học Thực Nghiệm, cái nôi nuôi dưỡng tài năng xuất sắc, không như trường cấp ba số 1 hay số 2 ở huyện, mấy chục năm mới có một học sinh đỗ Bắc Đại.
Học sinh giỏi nào ở huyện nhỏ lại không muốn đến Trung học Thực Nghiệm thành phố với nguồn tài nguyên giảng dạy vượt trội chứ?
Cô nhìn thứ hạng kỳ thi tháng gần nhất, vẫn là thứ hai toàn khối nhưng chỉ được 780 điểm. Còn phía trên tên cô, điểm của Diệp Phong là 827.
Khoảng cách điểm số quá rõ ràng, trước đây cô không cảm thấy thế có gì to tát.
Nhưng, Diệp Phong, cậu ấy chắc chắn sẽ đi Thực Nghiệm thành phố đúng không?
Một đường ranh giới điểm số của chính sách mở rộng như một vách đá, cứng rắn cắt đứt giữa cô và anh.
Nếu lên cấp ba mà cô không còn gặp được Diệp Phong nữa sẽ thế nào?
Nếu cậu ấy đến Thực Nghiệm thành phố, nơi đó có bao nhiêu người xuất sắc, nếu cậu ấy thích một bạn nữ khác thì sao?
Nếu cậu ấy thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, bước đi ngày càng nhanh, cô không đuổi kịp anh nữa thì sao?
Cô phải thi vào Thực Nghiệm thành phố.
Dù khi giáo viên chủ nhiệm thẳng thắn nói với cô rằng suất này là chuẩn bị cho Diệp Phong, bảo cô đừng tự tạo áp lực quá lớn, cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Dù khi các bạn cùng lớp hỏi “Cậu có muốn thi Thực Nghiệm thành phố không?”, cô khiêm tốn lắc đầu nói thực lực mình chưa đủ.
Chỉ mình cô biết, tham vọng bị giấu trong đáy lòng cô đang rực cháy sáng chói.
Cô phải thi vào Thực Nghiệm thành phố.
Chướng ngại đầu tiên là kỳ thi thể dục trung học. Từ nhỏ cô đã yếu ớt, thành tích thể dục tệ hại, tuy đạt điểm đủ để qua không quá khó, nhưng cô muốn thi Thực Nghiệm thành phố, sao có thể để mất điểm ở môn thể dục nhỏ bé này được?
Kỳ thi thể dục được ấn định vào hai ngày cuối tháng Tư.
Một tuần trước khi thi, giờ thể dục được điều chỉnh, lớp 9 và lớp 10 học cùng nhau, hai tiết thể dục liên tục. Giáo viên thể dục yêu cầu mọi người tự do luyện tập, ai yếu phần nào thì tập phần đó.
Tiếng còi giải tán vừa vang lên, các bạn nữ trong lớp đã tụm ba tụm năm dưới bóng cây trò chuyện, đám con trai ôm bóng lao thẳng ra sân bóng rổ.
Cô ngẩn người tại chỗ, thấy Diệp Phong đã sớm thay áo bóng rổ màu xanh nhạt, rủ rê mấy bạn nam lớp 9 và 10 đi sân bóng.
Cậu ấy chưa bao giờ phải lo lắng về điểm thể dục.
Trong hội thao mùa xuân tháng trước, cậu đã giành giải nhất chạy đường dài nhóm lớp.
Cậu và cô không giống nhau.
Cô thầm thở dài, một mình bước ra đường chạy nhựa trên sân, dang hai chân, bắt đầu chạy từng vòng một.
Khi chạy, cô luôn thở gấp, đầu óc thiếu oxy trống rỗng nhưng nội tâm lại phức tạp lạ thường. Vòng này qua vòng khác, cổ họng cô càng ngày càng khô, mũi càng ngày càng đau, bước chân cũng càng ngày càng nhỏ lại.
Đừng dừng lại, cô lặng lẽ tự nhủ: Lâm Nhứ, nếu không chạy dưới 4 phút 05 giây, mày sẽ không vào được Thực Nghiệm thành phố, không chạy dưới 4 phút 05 giây, Diệp Phong sẽ không thích mày.
4 phút 05 giây, thật sự quan trọng đến vậy sao? Chẳng lẽ chạy được là cô có thể vào Thực Nghiệm thành phố, có thể khiến Diệp Phong thích mình sao? Nhưng cô thật sự không dừng lại, chạy trọn vẹn suốt hai tiết học.
Chuông tan học vang lên, học sinh rải rác khắp nơi lục tục quay về tòa nhà học, hơi thở cô đang treo lơ lửng cuối cùng cũng thả xuống, hai chân mềm nhũn, ngã vật ra đường chạy đỏ rực.
Một luồng nhiệt từ cổ cháy lên má, một dòng máu từ họng tràn vào miệng, mạch máu trên trán vẫn đập dữ dội, mồ hôi từ thái dương chảy dọc theo cổ, thấm ướt cổ áo phông, dính dớp vào da.
Cô vô thức đưa tay lau, nhưng bất ngờ thấy một gói giấy ăn đưa đến trước mặt.
“Ngoài chị của tớ, tớ thật sự chưa thấy cô gái nào chạy liên tục hai tiết mà không nghỉ lấy một lần.”
Diệp Phong bĩu môi, vừa kéo cổ áo bóng rổ để rũ mồ hôi, vừa lẩm bẩm: “Cậu ác thật đấy, vì thi Thực Nghiệm thành phố mà liều mạng vậy sao?”
“Tớ không…”
Cô nhận giấy ăn, má nóng bừng: “Tớ không định thi Thực Nghiệm thành phố.”
“Thôi đi, tôi không tin cậu chạy đường dài mà không đạt, dáng vẻ này rõ ràng là muốn lấy điểm tối đa.”
Cô cúi đầu lau mồ hôi, không phản bác nữa.
“Muốn thi Thực Nghiệm thành phố cũng không xấu hổ, sao không dám thừa nhận? Tớ cũng muốn thi và tớ hy vọng hai ta có thể đi cùng.”
Chàng trai chớp mắt cười, khuôn mặt trong trẻo sạch sẽ khiến cô ngẩn ngơ.
Cô hỏi: “Tại sao lại muốn đi cùng tớ?”
“Vì hiện tại chỉ có cậu có khả năng đó thôi, và tớ tin cậu.”
Quả nhiên, trong đầu anh chàng này mãi mãi chỉ có điểm số và năng lực.
Cô thầm trách, nhưng trong lòng cô gái nhỏ lại nắm váy xoay vòng, vui mừng khôn xiết.
“Cậu vừa nói, chị cậu?”
“Đúng vậy, chị họ tớ. Chị ấy siêu biến thái, hơn chúng ta một khóa, học cấp hai ở trường số 1 bên cạnh. Năm ngoái chị ấy thi chuyển cấp đạt nhất toàn huyện, còn cao hơn nhất thành phố 4 điểm, được Thực Nghiệm thành phố đặc cách nhận.”
“Chị cậu là… Diệp Tiêu sao?”
Cô đột nhiên nhớ ra tin đồn hồi lớp 8, nói rằng người đứng nhất kỳ thi chuyển cấp khóa trước là một mỹ nữ cấp hoa khôi, trông giống Lưu Diệc Phi, lại toàn tâm toàn ý học hành.
Mắt Diệp Phong sáng lên: “Cậu biết chị ấy à?”
“Không, chỉ nghe nói thôi.”
Cô cười: “Chị ấy giống cậu, rất nổi tiếng.”
Diệp Phong bĩu môi.
“Thôi đi, tớ đấu dám so với chị ấy. Cậu không biết đâu, người nhà tớ nâng niu chị ấy như cái gì ấy. Họ bảo tớ suốt ngày chỉ biết chơi, chẳng ra dáng gì. Tớ chơi thì sao chứ? Có làm ảnh hưởng đến việc học đâu? Phải làm mọt sách giống chị ấy sao? Ê, cậu cười gì đấy?”
“Không có.”
Lâm Nhứ mím môi: “Chỉ là không ngờ cậu cũng bị người nhà chèn ép.”
Chàng trai bất đắc dĩ lắc đầu: “Cho nên mới nói, người so với người tức chết người.”
Nắng trưa hè gay gắt xuyên qua kẽ mây ấm áp chiếu lên người, ánh bóng hai người kéo dài trên mặt đất.
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, cong mắt chậm rãi nói.
Cô nói: “Diệp Phong, chúng ta cùng đi Thực Nghiệm thành phố nhé.”
Chúng ta cùng đi.
Hai ngày thi thể dục diễn ra suôn sẻ, nhưng điều khiến Lâm Nhứ suýt bỏ cuộc là môn cuối cùng — nhảy xa tại chỗ.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, mỗi người có ba lần cơ hội, lấy kết quả xa nhất để tính điểm, cô nhảy hai lần mà không lần nào đạt. Khi đứng lại trên bàn đạp lần nữa, cô cảm thấy chân mình sắp mềm nhũn, động tác chuẩn bị giơ tay làm đi làm lại mấy lần, nhưng cô không thể nào nhảy được.
Tiếng còi thúc giục của giáo viên thể dục vang lên, tiếng cười nhạo hoặc động viên của các bạn đứng xem lọt vào tai cô từng câu từng chữ, khiến lòng cô càng thêm rối loạn.
Có bạn nữ thân với cô hét lên: “Lâm Nhứ cố lên!”
Có bạn nam trong lớp hứng thú xem náo nhiệt, thì thầm chỉ trỏ cười cô.
Cũng có bạn không biết lớp nào giọng mỉa mai: “Ôi, học sinh xuất sắc mà nhảy xa cũng không qua nổi, học đến ngu luôn rồi à!”
Cho đến khi trong đám đông, một giọng nói quen thuộc xuyên qua tiếng ồn ào, vững vàng rơi vào tim cô.
“Lâm Nhứ, cậu còn muốn đi Thực Nghiệm thành phố nữa không?”
Cô theo hướng âm thanh, ngẩn ngơ nhìn về phía cậu.
Đám đông xung quanh cũng đồng loạt nhìn sang cậu.
Tham vọng đáng xấu hổ này bị cậu ngang nhiên nói toạc ra. Có lẽ vì giọng điệu chất vấn của cậu quá thẳng thắn, ngược lại khiến cô bớt đi vài phần ngượng ngùng, thêm vài phần dũng khí.
“Đừng sợ, tự tin lên, nhảy đi.”
Chàng trai ôm bóng rổ đứng cách đó không xa, nụ cười dịu dàng, ánh mắt ôn hòa.
Ngọn lửa trong lòng như bùng cháy, cô bỗng không còn sợ nữa.
Hít sâu, chuẩn bị, nhảy, đáp đất.
Khi cô ngã vào hố cát, nghe giáo viên thể dục bên cạnh hét lên “1 mét 7, đạt”, tảng đá treo trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô bò dậy, thò đầu tìm bóng dáng cậu trong đám đông. Từ xa, cô thấy cậu cười với mình rồi khoác tay lên vai bạn nam bên cạnh nói: “Đi thôi, đánh bóng tiếp.”
Bóng lưng cao gầy trong áo bóng rổ xanh nhạt của cậu từ từ mờ dần trong tầm mắt cô.
Lâm Nhứ từng không biết màu sắc yêu thích nhất của mình là gì.
Cô không có màu sắc yêu thích đặc biệt, cũng không có thứ gì hay người nào đặc biệt yêu thích.
Nhưng từ hôm đó, mỗi khi ai hỏi cô luôn nói màu cô thích nhất là xanh nhạt.
Đó là màu sắc sạch sẽ, trong trẻo, rực rỡ và nhẹ nhàng nhất mà cô từng thấy trong những ngày tháng học sinh đơn điệu, nặng nề và áp lực.
Đó là màu sắc mà người cô thích hay mặc nhất.