Lễ Đoan Ngọ mỗi năm đều như thế, trong cung các ngày lễ lớn nhỏ đều theo quy củ cũ, chủ yếu là phi tần cùng hoàng tử, công chúa tụ họp một chút, gọi là có chút ý tứ.
Đương nhiên Kiều mỹ nhân và Thẩm Khanh ngồi cách xa nhau, nàng ta ngồi bên kia, liếc mắt nhìn về phía Thẩm Khanh.
Phân vị của Thẩm Khanh và nàng ta cách nhau quá xa. Chỉ thấy nàng không có dáng vẻ phù nề hay khó chịu khi mang thai, bụng còn chưa lộ rõ, mặt không son phấn, thế nhưng làn da lại đẹp đến nỗi ai cũng phải thấy bản thân mình trở nên ảm đạm không ánh sáng. Gọi là hoa thơm cỏ lạ cũng chẳng đủ để so sánh, thật sự không ai có thể sánh với Thẩm Khanh.
Trong lòng Kiều mỹ nhân hận Thẩm Khanh đến nghiến răng. Nhìn Thẩm Khanh, nàng ta nắm chặt tay, trong đầu hiện lên cảnh lần trước bị chặn ngoài cửa Chiêu Hoa cung. Nàng ta đã khép nép cầu xin, thậm chí còn chưa kịp thấy mặt nàng, cuối cùng lại bị Thẩm Tri Chước hại cả nhà, bản thân thất sủng cũng đều do Thẩm Khanh mà ra!
Trong lòng buồn bực, bữa tiệc cũng chẳng buồn để tâm, đồ ăn chẳng ăn được gì. Chỉ đến khi mọi người nâng chén, nàng ta cũng uống một ly. Chất lỏng nóng rát chảy xuống cổ họng khiến tim nàng ta đập mạnh.
Không kiềm được, lại uống thêm một chén, rồi thêm nữa. Uống nhiều, suy nghĩ trong đầu cũng loạn hơn.
Mấy ngày nay, trong đầu nàng ta thực sự đã vô số lần nghĩ đến việc không để Thẩm Khanh sống yên ổn, nàng ta muốn Thẩm Khanh phải lấy máu trả máu. Thế nhưng nàng ta chẳng qua chỉ là một Mỹ nhân, bên người không có ai có thể dùng được, những người hầu hạ xung quanh như Cẩm Sắt chẳng hạn, nàng ta không dám để bọn họ biết tâm tư của mình. Hiền phi là hạng người gì chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT