Hôm sau, Thẩm Khanh nghiêm túc bắt đầu cuộc sống dưỡng thương. Dù sao cũng đã nói trước mặt Triệu Hải là mình bị thương, lúc này nếu lại hoạt bát chạy tới chạy lui thì không hay.
Thẩm Khanh đọc y thư đến hoa cả mắt, bèn sai Tiểu Toàn Tử tìm một ít thoại bản. Hắn là thái giám, hiểu biết tự nhiên nhiều hơn cung nữ vốn ít khi được ra ngoài.
Tiểu Toàn Tử không phụ kỳ vọng, quả thực mang được thoại bản tới. Trước nay, sách Thẩm Khanh đọc đều là tri thức liên quan đến thế giới này, lúc rảnh rỗi còn luyện chữ, chỉ sợ đến khi cần dùng mới hối hận vì hiểu biết hạn hẹp. Nay tự học được mấy tháng, cuối cùng cũng đến lúc phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Tiểu Toàn Tử nói: "Lương nhân, đây là những thoại bản đang thịnh hành bên ngoài. Chỉ cần thị trường có, nô tài đều sai người mang đến đủ cả, ngài xem đi ạ."
Thẩm Khanh sai Xuân Hoa thưởng cho hắn.
Tiểu Toàn Tử mừng rỡ, liên tục cúi đầu cảm tạ.
Sau đó, Thẩm Khanh bắt đầu đọc thoại bản.
Không ngờ những cuốn này viết rất có trình độ, tình tiết khúc chiết ly kỳ, mỗi câu chuyện đều không quá dài, đọc hết truyện này lại đến truyện khác. Trong chốn cung cấm ít thú tiêu khiển, xem thứ này chẳng khác gì coi kịch, cũng khá thú vị.
Chỉ là đến khi trời tối, nàng liền dừng lại. Loại sách này rất hao tổn đôi mắt.
Dùng xong bữa tối, Hiên Viên Linh liền đến.
Thẩm Khanh không ngờ hắn lại tới. Chuyện nàng bị thương đã truyền ra ngoài, mà bị thương thì không thể hầu hạ. Giờ này hắn đến làm gì?
Khi Hiên Viên Linh vừa bước vào, bắt gặp đôi mắt long lanh của tiểu cô nương đang nhìn mình chằm chằm. Một ánh mắt quét qua, nàng mang biểu cảm rõ ràng "Sao người lại tới?", hệt như vì bị bất ngờ nên chưa kịp thu lại.
Hắn lập tức cảm thấy khó chịu.
Hiên Viên Linh tới đây xem xét thương tích, chẳng lẽ còn sai? Sắc mặt hắn trầm xuống, giơ tay vỗ nhẹ lên chiếc mông nhỏ của nàng.
"Ai dô." Thẩm Khanh nhíu mày.
Hiên Viên Linh nhìn dáng vẻ này của nàng lại nhớ ra nàng có thương tích, liền hỏi: "Sao vậy?"
Giọng điệu Thẩm Khanh nghẹn ngào, mang theo chút ấm ức: "Đau..."
Thật đáng thương.
Nghe nàng gọi như vậy, cơn giận trong lòng Hiên Viên Linh cũng không bùng lên nổi, nhưng giọng vẫn chẳng tốt chút nào: "Trẫm đến thăm ngươi, ngươi không vui?"
Triệu Hải lại được mở rộng tầm mắt. Một tiếng gọi nhẹ nhàng liền làm Hiên Viên Linh nguôi giận, nếu ông ta có bản lĩnh này thì ở cạnh Hiên Viên Linh chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này, đám nô tài đều thức thời lui xuống, Thẩm Khanh mới nhỏ giọng đáp: "Vui chứ, chỉ là chưa kịp phản ứng."
Hiên Viên Linh thấy bộ dạng đó của nàng, hừ một tiếng: "Vậy chẳng phải trẫm không nên đến? Vậy trẫm đi nhé?"
Đương nhiên không thể để hắn mất hứng mà đi được.
Dù sao Thẩm Khanh cũng là người thông minh.
Nàng thấy Hiên Viên Linh thật lòng quan tâm vết thương của mình, quan trọng hơn là thật sự không nghĩ hắn lại chu đáo đến thế. Biết nàng bị thương còn đích thân đến thăm?
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đáng để nàng dỗ dành một chút.
Thế là nàng liền dỗ dành.
Thẩm Khanh vươn tay ôm lấy cánh tay Hiên Viên Linh, nũng nịu bám vào hắn: "Hoàng thượng đừng đi, thần thiếp nào có ý đó đâu."
"Vậy ngươi có ý gì?"
Thẩm Khanh trầm mặc giây lát, hàng mi cụp xuống, thoáng hiện vẻ ảm đạm, bầu không khí bỗng chốc thay đổi. Giọng nàng khẽ khàng: "Thần thiếp chỉ là không dám mong đợi..."
Giọng nói đầy vẻ tủi thân, hàng mi cũng khẽ run rẩy, như thể vô cùng lo sợ, nhưng chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể đem tâm tư giấu kín trong lòng bộc lộ ra ngoài.
Từ trước đến nay, Thẩm Khanh luôn rạng rỡ như ánh mặt trời, Hiên Viên Linh cũng thích dáng vẻ nàng cười rạng rỡ nhìn hắn. Nhưng lúc này, nàng thật sự đang buồn bã điều gì?
Buồn vì điều gì, Hiên Viên Linh thoáng suy nghĩ liền hiểu ngay, chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ.
Không dám mong đợi? Không dám mong hắn thực lòng đến thăm nàng, đơn thuần chỉ là quan tâm đến vết thương của nàng.
Lúc này, tay hắn vẫn bị nàng nắm lấy. Nàng nắm rất chặt, nhưng cũng không dám quá mạnh.
Hắn cúi đầu, thấy bộ dạng dè dặt của nàng. Như thể đã do dự rất lâu, nàng mới mở lời.
"Khi thần thiếp nhập cung, mẫu thân có dặn dò, phải tôn sùng, cung kính Hoàng thượng như bậc quân vương, cũng không thể ghen tuông, hậu cung đầy rẫy mỹ nhân, mà sự sủng ái của Hoàng thượng cũng chẳng thể chỉ dành riêng cho một mình thần thiếp."
Nói đến đây, dường như nàng rất đau lòng, nhưng vẫn cố nhịn để tiếp tục.
"Nhưng sau khi vào cung, Hoàng thượng vẫn luôn đối xử rất tốt với thần thiếp. Mỗi lần được triệu thị tẩm, thần thiếp đều cảm thấy vui mừng. Mỗi khi Hoàng thượng đến thăm thần thiếp, thần thiếp lại không kìm được mà nảy sinh suy nghĩ khác. Thần thiếp biết rõ Hoàng thượng không thuộc về riêng mình thần thiếp, nhưng mỗi lần Hoàng thượng tới, thần thiếp lại mong đợi lần sau. Thần thiếp cũng không biết mình làm sao nữa, vì sao lại chẳng thể kiềm chế nổi..."
Thẩm Khanh tự trách bản thân: "Vậy nên, thần thiếp vừa mong Hoàng thượng đến, lại vừa sợ rằng sau khi Hoàng thượng tới, lòng thần thiếp sẽ càng khó dứt bỏ. Vừa rồi thấy Hoàng thượng đến, thần thiếp vừa ngạc nhiên vừa không dám tin. Hoàng thượng đối xử với thần thiếp rất tốt, nhưng chính vì Hoàng thượng tốt như vậy mà lòng thần thiếp không thể khống chế được. Vậy thì phải làm sao đây?”