Phạm Tiên Liên không dám trả lời câu hỏi của Chúc Lị, hận không được tông cửa xông ra ngoài.
Hạ Đông Thăng nặng nề nói rõ: “Trước đây bà cụ muốn bán tôi cho kẻ buôn người à? Đáng tiếc, bà ngoại trông tôi rất kỹ, bà không có cơ hội ra tay.”
Trên thực tế, Phạm Tiên Liên dựa theo cách nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hoàn toàn không nói với Phạm Thu Nguyệt chuyện đánh tráo hai đứa bé này. Mụ già định tìm một cơ hội để Hạ Đông Thăng biến mất, sự qua loa với Chúc Lị cũng chỉ là muốn nhanh chóng có được tiền thôi. Sau đó quả thật như anh nói, mụ già không có cơ hội ra tay. Ngay cả Phạm Thu Nguyệt ghét anh, có ý muốn anh chịu khổ, cũng không dám chọc nhiều người tức giận. Mụ già thấy anh không có ảnh hưởng gì tới con gái, còn bị đuổi ra khỏi căn nhà đó, mụ già cũng không thèm hỏi nữa.
Sau này Hạ Đông Thăng lớn lên, đã không phải người mà người ngoài tùy tiện có thể lừa gạt. Phạm Tiên Liên chỉ có thể giấu bí mật này trong lòng, ngày tháng trôi xa cũng không để ý nữa.
Anh còn có thể tìm được cha mẹ ruột sao?
Sự yên lặng của Phạm Tiên Liên, trong mắt mọi người tương đương với ngầm thừa nhận.
Lãnh Nhược Quân nghe đến nỗi ngực đau rút, ánh mắt liếc qua Chúc Lị lửa giận gần như muốn phun ra ngoài: “Vừa rồi cô muốn dời sự chú ý của tôi, để tôi cho rằng con mình thật sự bị bắt cóc. Trước đây tôi từng tìm rất nhiều chứng cứ, cũng không dám thật sự xác nhận Hạ Đông Thăng chính là con mình. Nếu như Hạ Đông Thăng và Phạm Tiên Liên không quen biết, không phải hôm nay tôi lại bị cô lừa gạt sao? Chúc Lị, cô đang mưu mô chuyện gì!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT