Trong thời chiến loạn, khi mới 15 tuổi, ông bị lừa sang Nam Dương làm lao động, sau đó bị đưa tiếp đến Mỹ để làm công nhân đường sắt. Nhưng khi vừa đặt chân đến Mỹ, ông đã mắc bệnh rồi qua đời.
Hệ thống căn cứ vào tình huống của Tô Tầm, ngẫu nhiên lựa chọn một người phù hợp để thiết lập thân phận cho cô. Vì vậy, trên danh nghĩa, ông nội của cô là Tô Phúc Sinh.
Hệ thống còn sắp xếp thêm một câu chuyện về hành trình lập nghiệp của ông. Theo đó, sau khi sang Mỹ, ông từng cứu một người giàu có nên được tặng một khoản tài sản. Sau đó, nhờ các khoản đầu tư mà ông tích lũy được nhiều tiền. Nhờ vậy, ông không cần phải giao thiệp với ai, chỉ âm thầm sống bằng nguồn thu nhập thụ động. Cách sắp xếp này giúp tránh việc sau này có ai điều tra và phát hiện điều bất thường. Còn cha nuôi của cô – người vốn không hề tồn tại – được hệ thống thiết lập là một người có sức khỏe yếu, chưa bao giờ tiếp xúc với ai.
Hiện tại, trên giấy tờ, cả hai người thân này đều đã qua đời.
Tô Tầm hỏi: "Vậy những khoản đầu tư kia vẫn còn tồn tại chứ? Tôi có thể thừa kế không?" Không ngờ có ngày cô lại có cơ hội thừa kế tài sản của tổ tiên.
Hệ thống Vạn Người Ghét đáp: "Đương nhiên là còn, vì tôi đã sắp xếp. Các ghi chép có thể tra cứu được. Nhưng cô sẽ không lấy được tiền đâu. Khoản tiền này chỉ có thể dùng làm phần thưởng cho cô thôi."
Biết mình không thể thừa kế tài sản, Tô Tầm cũng không hỏi thêm. Chỉ cảm thấy hệ thống này làm việc khá chắc chắn.
Cô tiếp tục xem xét thông tin.
Người thân ở nước ngoài đã qua đời, chỉ là một cái danh nghĩa trên giấy tờ, cơ bản không cần quan tâm. Nhưng người thân trong nước thì khác. Dù sao cô cũng trở về nhận tổ quy tông, nếu đã cất công về nước mà không đến gặp họ hàng, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vì vậy, cô bắt buộc phải thực hiện việc này.
Người thân duy nhất của cô trong nước là gia đình bác cả.
Bác cả – Tô Tiến Sơn – là con trai của ông bác, anh trai của ông nội cô, tức Tô Phúc Điền.
Theo dữ liệu, năm xưa, cả gia đình ông bác bị bán làm nô lệ cho địa chủ Hoắc. Trong khoảng thời gian ở nhà địa chủ, bác cả học được chút chữ, nhờ vậy sau này, khi đất nước thống nhất, ông được làm cán bộ thôn, rồi dần dần trở thành trưởng đội sản xuất.
Về sau, bác cả kết hôn với bà Cát Hồng Hoa – một người chạy nạn đến vùng này. Hai người sinh được hai con trai và một con gái, lần lượt là Tô Hướng Đông, Tô Hướng Nam và Tô Bảo Linh.
Anh cả – Tô Hướng Đông – đã lập gia đình, vợ là Lý Xuân Lan, con gái của bí thư chi bộ thôn bên cạnh. Hai người có một con gái tên là Tô Phán Phán.
Bối cảnh gia đình chỉ được giới thiệu đến đây.
"Thế là xong chuyện rồi sao? Còn tính cách, đặc điểm nhân vật đâu? Sau này còn phải chung sống, hiểu người hiểu ta thì mới biết cách đối phó với bọn họ chứ."
Hệ thống Vạn Người Ghét lạnh nhạt nói: "Ký chủ, tôi cần nhắc nhở cô, bọn họ chỉ là công cụ để xác minh thân phận của cô mà thôi, không cần tiếp xúc quá nhiều với họ."
Tô Tầm tò mò hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì cả nhà này không phải người tốt, còn được gọi là cực phẩm, cuối cùng đều trở thành pháo hôi."
Tô Tầm: "..."
Im lặng một lát, cô thử hỏi: "Vậy... nghĩa là chúng ta đang ở trong một bộ truyện nào đó à?"
"Đương nhiên là không phải. Một bộ truyện thì không thể chống đỡ nổi cả thế giới này. Đây là một thế giới được tạo thành từ nhiều bộ truyện khác nhau, mà những người thân của cô chỉ là nhân vật phản diện trong số đó. Theo nội dung cốt truyện, bọn họ đều không phải người tốt. Ví dụ như bác cả của cô - Tô Tiến Sơn, là một kẻ giảo hoạt. Tên thật của hắn là Tô Kim Sơn, nhưng vì muốn lấy lòng lãnh đạo nên đổi chữ 'Kim' thành 'Tiến' để thể hiện sự tiến bộ. Hắn khéo ăn khéo nói, giỏi quan hệ xã giao, nhờ đó mà trở thành đội trưởng đội sản xuất."
Tô Tầm phản bác: "Đây rõ ràng là biết cách thăng tiến mà?"
Hệ thống: "Hắn không dùng người một cách khách quan, quá mức nuông chiều con gái mình, còn dung túng con bé lợi dụng công việc trong đội sản xuất để quyến rũ nam thanh niên trí thức trong thành phố."
Tô Tầm: "..."
Chuyện này đúng là vô đạo đức thật. Nhưng nếu một công việc có thể đổi lấy người mình thích... thì cô cũng không chắc bản thân có thể đứng ở vị trí đạo đức mà phán xét.
Bản thân cô cũng từng mơ rằng một ngày nào đó mình sẽ có tiền, trở thành bà chủ lớn... Đến lúc đó, chẳng phải cũng sẽ không muốn để mình chịu thiệt sao?
Hệ thống tiếp tục: "Vợ bác cả của cô là một người đanh đá, chua ngoa, mắng chửi cả thôn mà không ai cãi lại được."
Tô Tầm nghĩ: Cái này cũng đâu có gì xấu. Thà mắng người còn hơn bị người ta mắng.
Là một cô nhi, cô hiểu quá rõ cảm giác bị bắt nạt là như thế nào.
Hệ thống: "Anh cả của cô - Tô Hướng Đông, là một kẻ cuồng bạo lực. Chỉ cần ai làm hắn ngứa mắt, hắn sẽ động tay động chân ngay. Hắn từng đánh một nam thanh niên trí thức nhập viện chỉ vì dám chia tay em gái hắn, và vì vậy mà bị đưa đi lao động cải tạo."
Tô Tầm: "..."
Đánh người là không đúng. Nhưng chẳng phải trước đó hệ thống nói là em gái hắn dùng công việc để dụ dỗ nam thanh niên trí thức sao? Vậy sau khi chia tay, người kia có còn giữ được công việc không?
Hệ thống tiếp tục: "Anh thứ của cô - Tô Hướng Nam, là kẻ lười biếng nhưng lại hay rắp tâm tính kế. Hắn rất nhỏ nhen, có thù tất báo. Hắn từng lén theo dõi nam thanh niên trí thức bị anh trai hắn đánh, vô tình phát hiện nữ chính đang đầu cơ trục lợi, định báo cáo lên cấp trên. Kết quả lại bị nữ chính vu oan là quấy rối, rồi bị đưa đi lao động cải tạo."
Tô Tầm: "..."
Chuyện này rõ ràng là vấn đề về lập trường. Nhìn xem ai ra tay nhanh hơn, thủ đoạn tàn độc hơn mà thôi. Có vẻ như anh thứ của cô chưa đủ kinh nghiệm, hoặc có thể là ánh hào quang của hắn chưa đủ mạnh.
Hệ thống nói tiếp: "Vợ của anh cả là kiểu người 'ăn cây táo, rào cây sung'. Cả ngày chỉ biết lấy đồ từ nhà mẹ đẻ về, giống như một con đỉa hút máu."
Tô Tầm: "..."
Chuyện này cũng chỉ là vấn đề góc nhìn. Nhà mẹ đẻ ghét chị ta, nhà chồng lại thích chị ta. Mà bây giờ cô đang đứng trên lập trường nhà chồng, nếu cô cũng ghét bỏ chị ta, chẳng phải là 'qua cầu rút ván' sao?
"Chị gái cô - Tô Bảo Linh, là kẻ đứng núi này trông núi nọ, lòng ghen tị rất nặng. Lúc nhỏ, cô ta được đính hôn với nam chính Hoắc Triều Dương, nhưng khi lớn lên lại thấy nam thanh niên trí thức đẹp trai hơn nên liền thay lòng đổi dạ, bỏ rơi nam chính. Sau này, khi biết nam chính và nữ chính thành đôi, cô ta lại sinh lòng đố kỵ, nhờ cha mình gây khó dễ cho họ, cố tình phân công họ làm những công việc bẩn thỉu nhất."
Tô Tầm: "..."
Nhìn theo một góc độ khác, giao công việc dơ bẩn cho bọn họ làm thì người khác sẽ được nhàn hạ hơn, chẳng phải cũng là giúp ích cho người ta sao?
Hệ thống kết luận: "Tóm lại, bọn họ đều không phải người tốt, nên tôi khuyên cô không nên tiếp xúc với họ."
Tô Tầm im lặng cảm thán: Có vẻ như cô còn xấu xa hơn bọn họ. Nhưng chuyện nhận người thân này vẫn cần cân nhắc kỹ, tránh rước thêm phiền phức.
Cô vốn không coi trọng tình thân. Là một người chưa từng được hưởng tình cảm gia đình, cô thấy thứ tình cảm này thật xa lạ.
Lâu dần, cô thậm chí cảm thấy tình cảm chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối. Chỉ cần xuất phát từ lợi ích, mọi thứ sẽ đơn giản và thuần túy hơn.
Vì vậy, chuyện nhận họ hàng không liên quan gì đến việc tam quan của nhà họ Tô có chính đáng hay không, mà quan trọng là: ‘Liệu mối quan hệ này có mang lại lợi ích gì cho cô không?’ Nếu không, vậy thì tránh xa vẫn tốt hơn.
Hệ thống tiếp tục: "Theo mô tả trong sách, ngay cả chó trong thôn đi ngang qua nhà bọn họ cũng phải nhe răng."
Tô Tầm cau mày: "Đáng ghét đến mức đó sao?"
"Không sai, bọn họ đã trở thành đối tượng bị cả làng công kích."
Tô Tầm hỏi: "Vậy nếu tôi thân thiết với họ, tôi cũng sẽ bị ghét bỏ sao?"
"Không đâu, dù sao cô cũng không phải người thuộc thế giới này."
Nghe vậy, Tô Tầm lập tức cảm thấy yên tâm.
Bị ghét bỏ nhưng không bị ảnh hưởng bởi số phận của pháo hôi, còn gì tiện hơn con đường này sao?
Dù sao, nhiệm vụ của cô vẫn là quan trọng nhất. Nếu trong ba năm không hoàn thành, cô sẽ không thể được tự do. Càng hoàn thành sớm, cô càng sớm trở thành triệu phú, điều này so với việc tự mình lập nghiệp thì dễ hơn nhiều.
Chờ khi có trong túi cô có 100 vạn, đứng trên đầu ngọn gió, muốn cất cánh khi nào mà chẳng được?
Tô Tầm cảm thấy, tính tới tính lui, đây là một cuộc làm ăn không lỗ chút nào!
Dù sao thì Tô Tầm cũng không muốn tự biến mình thành tội nhân.
Cô là một con người thật sự, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô vẫn muốn giao thiệp với người khác để làm ăn buôn bán.
Nếu trong ba năm này, chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà suốt ngày làm mấy chuyện nhố nhăng như gây sự ở quán cơm, thì không bị người ta đánh đã là may. Nhưng chờ đến khi nhiệm vụ hoàn thành, hình tượng của chính mình cũng tan nát. Không thể vô cớ gây rắc rối cho người khác mà vẫn muốn bị ghét bỏ, ngoài cách tự hủy hình tượng thì chẳng còn cách nào khác.
Một người ngay cả chó cũng ghét bỏ thì còn có thể sống yên trong xã hội này được sao?
Sau một hồi suy nghĩ, Tô Tầm đã tính toán rõ ràng được lợi hại. Cô cảm thấy đám thân thích này không chỉ nên nhận, mà còn phải tiếp xúc sâu hơn.
Ví dụ như khiến bọn họ càng thêm huênh hoang, ngang ngược, khắp nơi gây thù chuốc oán. Cần phải để họ phát huy triệt để năng lực gây chuyện và ánh hào quang pháo hôi của mình.
Bản thân cô, với tư cách là kẻ hùa theo kẻ xấu, chắc chắn cũng sẽ bị người ta giận lây mà chán ghét. Ngồi một chỗ cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chờ đến khi nhiệm vụ xong, cô lại diễn thêm một màn nữa, tỏ ra bản thân quá coi trọng tình thân nên mới bị lừa gạt.
Rút lui một cách hoàn hảo.
Ai mà nỡ từ chối hợp tác với một người coi trọng tình cảm đến mức ngu ngốc chứ? Sau này tìm đối tác làm ăn cũng sẽ dễ dàng hơn.
Khụ khụ…
Tô Tầm nhận ra bản thân thực sự có chút nham hiểm.
Nhưng cô lại không hề cảm thấy áy náy. Cô chưa từng nghĩ mình là người tốt.
Những gì đã trải qua từ nhỏ khiến cô khắc sâu một đạo lý: phải cố gắng để bản thân sống tốt.
Trong quá trình này, dùng chút thủ đoạn cũng chẳng sao.
Chỉ cần không vi phạm pháp luật là được...