Tô Tiến Sơn không nói gì. Dù sao ông cũng là người sĩ diện, nếu không có việc gì quan trọng thì chẳng muốn gặp lại những người quen cũ.
“Con lớn rồi, ba cũng không quản được con nữa. Nhưng nếu con học thói xấu, ba nhất định không tha đâu.” Ông nghiêm giọng cảnh cáo.
Cát Hồng Hoa cũng lo lắng:
“Lão Nhị, con không thể lại gây chuyện rồi bị bắt đi lao động cải tạo nữa đâu, mẹ sẽ không chịu nổi nữa.”
“Biết rồi, biết rồi, con tự biết chừng mực mà.” Tô Hướng Nam cười khoát tay.
Nhìn đứa con trai ngông nghênh, Cát Hồng Hoa vừa giận vừa không biết phải làm sao. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, bà đành xoay người đi về nhà.
Tô Tiến Sơn cố ý đi cùng bà một đoạn, đưa bà về tận nhà.
Hai anh em Tô Hướng Đông và Tô Hướng Nam thì tiếp tục ra đồng làm việc. Họ là lao động chính trong nhà, nên phải làm nhiều hơn một chút để trang trải cuộc sống.
Trước đây, khi họ không có nhà, chị em phụ nữ trong nhà phải chịu cực khổ. Bây giờ hai người đã trở về, họ không thể để phụ nữ trong nhà phải làm việc nặng nữa, nhiều lắm cũng chỉ phụ giúp phơi thóc, chăm gà, nuôi heo, trồng rau.
Trứng gà và rau củ trong nhà ăn không hết, họ còn có thể mang lên trấn bán kiếm thêm tiền.
“Lão Nhị này, đừng có ngày nào cũng lên trấn, ba mẹ lo lắng lắm.” Tô Hướng Đông khuyên nhủ em trai.
Tô Hướng Nam cười đáp:
“Em biết rồi, nhưng chẳng phải cũng vì kiếm tiền sao? Nhà mình bây giờ chỉ dựa vào làm ruộng thì không đủ sống. Bao lâu rồi mẹ chưa có bộ quần áo mới? Bảo Linh cũng cần tìm một gia đình tốt để gả vào, có phải cần chuẩn bị nhiều của hồi môn không? Rồi cả chị dâu nữa, ở nhà mẹ đẻ cũng sẽ bị coi thường, nếu có tiền, chị ấy sẽ đỡ tủi thân hơn. Còn có cháu gái của chúng ta, nó cũng cần tiền để đi học nữa mà.”
Nghe Tô Hướng Nam lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác, Tô Hướng Đông vẫn nhíu mày, cảm giác trong nhà thật sự quá nghèo.
Lúc trước, anh từng là lao động khỏe nhất trong thôn, luôn kiếm được nhiều điểm công nhất. Vậy mà bây giờ, so với những nhà khác, nhà anh lại nghèo hơn, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
“Chị dâu của em nói, lần này về nhà mẹ đẻ sẽ hỏi xem có công việc nào kiếm tiền nhờ sức lao động không. Bây giờ mấy thôn đang cùng nhau xây trường tiểu học, cần người khuân gạch. Trên trấn cũng đang làm đường lên huyện, chắc chắn cần thêm người. Trong thôn mình cũng đang sắp xếp nhân công làm việc. Nếu Lưu Tam Căn không xếp cho anh, anh sẽ nhờ cha vợ xem có thể giúp được gì không.”
Cha vợ anh – Lý Hữu Đức – là bí thư chi bộ thôn Lý gia.
Tô Hướng Nam không mấy hy vọng, vì mấy năm nay nhà bên ấy không còn qua lại thân thiết nữa.
Hơn nữa, dù có làm những việc cực nhọc đó, thì cũng kiếm được bao nhiêu chứ?
Anh vẫn muốn tự nghĩ ra cách nào đó để kiếm tiền. Nếu không, đến bao giờ nhà này mới khá lên được?
Tô Hướng Đông nhìn em trai cau mày lo lắng, chỉ cảm thấy nó nghĩ ngợi quá nhiều. Từ nhỏ, thằng bé đã hay suy tư, lúc nào cũng nghĩ đông nghĩ tây.
“Đừng nghĩ nhiều quá, cứ đợi tin của chị dâu cậu đi. À, phải rồi, chị dâu cậu bảo anh mang thịt về ăn nữa đấy. Ha ha ha.”
Tô Hướng Nam: …
Đại ca à, ăn bám mà anh lại vui vẻ thế à?
…
Ở thôn Lý gia, trong gian bếp nhà bí thư chi bộ Lý Hữu Đức, Lý Xuân Lan đang ăn uống no say, miệng bóng loáng mỡ. Vừa ăn, chị ta vừa nhét thêm thức ăn vào miệng con gái – Tô Phán Phán. Cô bé sáu tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, hai má căng phồng vì nhai thức ăn. Vừa ăn vừa cười tít mắt:
“Mẹ ơi, ngon quá!”
“Tất nhiên rồi, đây là thịt mà.” Lý Xuân Lan đáp, trong lòng thầm nghĩ: Ngày nào ba cũng than nghèo, vậy mà đến sinh nhật cháu trai lớn thì lại hào phóng ghê. Không chỉ tổ chức hẳn sáu bàn tiệc, còn dọn đủ món ngon, nào gà nào thịt.
Đừng tưởng mình không biết nhé! Tiền của lão Tam đều bị vợ giữ chặt, nên chắc chắn bữa tiệc này do ba bỏ tiền ra.
Thật là thiên vị quá mức!
Mỗi lần mình lấy ít kim chỉ từ nhà mẹ đẻ cũng bị mắng là phá hoại, sống bòn rút nhà mẹ đẻ. Vậy mà bỏ tiền làm tiệc cho cháu trai, đãi người ngoài ăn ngon thế này thì lại không thấy ai bảo là phá sản à?
Hừ! Đã không cho mình lên bàn tiệc, còn bắt mình ngồi bếp trông bếp lửa? Được thôi! Cứ ăn, cứ uống, cứ lấy thức ăn về cho đã!
Sau khi ăn uống no nê, còn lén lấy thêm thức ăn mang về, lúc này chị ta mới rảnh rỗi ngó ra ngoài qua khe cửa sổ, xem cảnh náo nhiệt trong sân.
Chỉ thấy ba chị ta – Lý Hữu Đức – ngồi trên vị trí chủ tọa, nghe từng lời tâng bốc của mọi người, gương mặt già nua cười tít mắt như hoa cúc nở rộ.
Lúc này, ông còn không biết mình đang bị con gái thầm oán trách. Ông vẫn nhiệt tình chào mời:
“Mọi người cứ ăn uống thoải mái, đừng khách sáo!”
Hôm nay con trai ông phải đi huyện với lãnh đạo, nên ông đành đứng ra lo liệu bữa tiệc này.
Thật lòng mà nói, hôm nay Lý Hữu Đức rất vui. Vì thằng cháu nội tròn một tuổi – điều này đâu có dễ dàng gì!
Đời ông có hai con gái, một con trai. Hai đứa con gái thì lấy chồng sớm, nhưng con trai lại lận đận hơn. Hết đi bộ đội rồi xuất ngũ muộn, mãi chẳng lập gia đình, đến khi chuyển nghề về làm tài xế cho chủ tịch thị trấn mới chịu cưới vợ. Đám cưới cũng muộn hơn người ta.
Khó khăn lắm mới lấy vợ, ban đầu quan hệ với con dâu cũng chẳng mấy tốt đẹp, may mà sau này nó tự dưng đổi tính. Chủ động hòa hợp với chồng, rồi sinh luôn cho ông một thằng cháu trai đích tôn.
Giờ nghĩ lại mà xem, con gái cả thì gả lên huyện, đứa thứ hai… khỏi nhắc đến cũng được. Còn con trai thì giờ lái xe cho chủ tịch thị trấn, có tương lai lắm.
Lý Hữu Đức trong lòng tràn đầy mãn nguyện…