Vương Tuyết vừa nghe thấy hai chữ con dâu, ánh mắt liền nhìn về phía Tưởng Phong, lúc này trong lòng anh đang ôm Giản Như Như ngủ dậy. Một lúc sau, cô ta thấp giọng hỏi: “Đồng chí Tưởng, đây là vợ của anh sao??”
Tưởng Phong: “Đúng vậy.” Sau đó anh lại nói: “Cô nói xong chưa?”
Khoé miệng Vương Tuyết giật giật, đôi mắt cô ta rũ xuống thoạt nhìn có vẻ khổ sở. Lúc này cô gái đi cùng Vương Tuyết cũng đi tới chỗ cô ta, vừa xoa nhẹ bả vai của Vương Tuyết vừa hướng phía Vương Tuyết lắc đầu, cô ta nhìn Tưởng Phong nói: “Chúng tôi đã biết.” Sau đó cô lại nhìn Giản Như Như đang ngủ say trong lồng ngực của anh, cô ta liền cúi đầu tránh sang một bên nhường đường cho ba người bọn họ.
Tưởng Phong chờ bọn họ tránh ra liền không chớp mắt ôm Giản Như Như đi về.
Mẹ Tưởng trước khi đi thì nhìn Vương Tuyết một cái với ánh mắt sâu xa. Bà đã là một người từng trải, chỉ cần qua một ánh nhìn là có thể xác định được tâm tư tình cảm của cô gái này. Mẹ Tưởng một bên trong lòng thở dài, một bên không nhịn được lắc đầu, đúng là gây nghiệt mà, thích ai không thích lại đi thích thằng con đã lấy vợ của bà, thật sự là... Cũng may thằng con trai bà biết giữ chừng mực để tránh hiềm nghi, bằng không bà sẽ đánh gãy chân của nó!
Vương Tuyết nhìn bóng lưng càng đi càng xa của Tưởng Phong, cô ta cắn môi vẫn chạy theo vài bước lớn tiếng nói: “Anh có yêu cô ấy không?”
Bước chân của Tưởng Phong ngay lập tức dừng lại, sau đó anh nhẹ nhàng xoay người, đôi môi đang mím chặt chậm rãi phun ra mấy chữ: “Không liên quan gì đến cô.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play