Tiếng gõ cửa của Lưu Thúy Vân khá lớn, nhưng ở bên trong nửa ngày vẫn không có một chút âm thanh, theo lý mà nói phòng ở bằng bùn này căn bản hoàn toàn không có cách âm, bên trong mà có động tĩnh lớn một xíu bên ngoài đều có thể nghe thấy được. Không hiểu tại sao lúc này trong lòng Giản Thiết Đống lại có chút bất an khi nghĩ đến những lời nói của vợ mình hôm qua.
“Mẹ, hay để con tháo cửa ra đi, không chừng em cả bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Nghe con trai nói như thế Lưu Thúy Vân trong lòng liền lo sợ, con trai không nói thì bà vẫn không nhận ra, nghe xong bà đột nhiên mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước kia con gái cũng đã từng cùng bà cãi nhau, nhưng nó cùng lắm cũng chỉ ầm ĩ nửa ngày vì đói một bữa là đã chịu không nỗi, thế mà lần này đã ba bửa không ăn.
“Nhanh, mau lên, đừng để xảy ra chuyện gì.” Miệng Lưu Thúy Vân mắng tàn nhẫn như thế nhưng thật ra trong lòng vẫn rất thương con gái.
Động tác của Giản Thiết Đống rất nhanh nhẹn, cánh cửa vốn dĩ được lắp đặt đơn giản cho nên chỉ trong chốc lát đã được tháo ra.
Lưu Thúy Vân vội vàng bước vào phòng xem xét, chỉ thấy trong phòng trống rỗng, chăn bông cũng được gấp gọn ở một bên hoàn toàn không có người, Lưu Thúy Vân chạy tới và lục tung trong tủ phát hiện quần áo đã ít đi.
“Trời ơi là trời, người đi đâu mất rồi?” Lưu Thúy Vân dừng một chút rồi hét lớn lên.
Gian Thiết Đống đặt cửa ở một bên rồi bước vào xem, tim cũng nhảy lên, ánh mắt nhìn quanh trong phòng thì thấy cửa sổ với những cây cột gỗ bên trên được tháo ra, em cả đã chạy trốn ra ngoài rồi sao?
“Mẹ, em cả sẽ không chạy trốn đúng không?”
“Chạy, nó có thể chạy đi đâu? Con nha đầu này sao có thể can đảm lớn như vậy, thân là con gái lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?” Lưu Thúy Vân vừa khóc vừa lau nước mắt, Triệu Tú Cúc ở trong bếp nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, nhìn cảnh tượng trong phòng cô cũng nhận ra là em cả đã chạy trốn rồi.
Khi cha Giản quay lại, vừa tới cửa ông đã nghe thấy tiếng khóc trong nhà, lắc đầu không biết là đang ồn ào cái gì nữa rồi.
Sau khi bước vào sân đặt giỏ xuống tiến vào trong nhà, từ miệng con trai mới biết được hết mọi việc ông liền mặc kệ vợ mình khóc lóc, bảo con trai chạy nhanh ra ngoài tìm người.
“Tới trấn bên kia tìm đi, trước kia em cả con lúc đi học có quen vài người bạn, con đi nhanh một chút có thể trên đường sẽ tìm được người.”
“Nếu không có thì đến trạm xe bên kia hỏi thăm xem có ai gặp qua em cả con không, đi mau!”
Giản Thiết Đống xoay người chạy đi tìm người, ba Giản cũng quay đầu đi tìm họ hàng hỏi thăm, lúc này Lưu Thúy Vân mới phản ứng trở lại không khóc nữa bảo con dâu ở nhà nhớ ăn cơm còn bà tự mình chạy về nhà mẹ đẻ xem một chút, tiện thể nhờ họ hàng cùng nhau tìm người giúp.
Triệu Tú Cúc biết bản thân đang mang thai, ngoài việc ngồi ở nhà chờ thì cũng không giúp được gì, bản thân liền tự mình ăn cơm rồi đem phần còn lại trong nồi hâm nóng sau đó băm đồ nấu thức ăn cho heo, phân thành mấy phần đem đến chuồng cho heo ăn.
Làm xong những việc này cũng đã qua nửa ngày, đang mang thai làm những việc này eo cô có chút đau nên liền đi đến giường nằm một lát, bởi vì xảy ra chuyện như vậy cô muốn ngủ cũng không được, mất một lúc lâu mới mê man thì nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, Triệu Tú Cúc ngay lập tức mở mắt đi ra ngoài cửa thì nhìn thấy ba chồng đã về.
“Ba, thế nào rồi? Có hỏi được tin tức của em cả không?”
Ba Giản thở dài, đến cửa ngồi xổm xuống nói: ”Không hỏi được, có điều chú Lưu Cường bên cạnh nhà ta nói rằng tối hôm qua thức dậy lúc nửa đêm thì nghe thấy tiếng chó sủa. Lúc ông ấy đi ra ngoài xem xét, có nhìn thấy bóng dáng một người từ bên nhà chúng ta chạy ra.”
Triệu Tú Cúc hỏi: ”Là em cả phải không?”
“Không biết, chỉ có điều nghe chú Lưu Cường con nói bóng dáng không cao lắm, hình như đúng là dáng vẻ của một cô gái, hôm qua trời không có trăng nên cũng không nhìn rõ được, nhưng cha nghĩ phần lớn có lẽ chính là em cả con, nó đã bỏ nhà đi trước nửa đêm hôm qua rồi.”
Trước nửa đêm đi rồi, buổi tối cũng không có người nhìn thấy, đến bây giờ lại thêm nửa ngày đã trôi qua, người e rằng muốn tìm cũng không tìm được rồi.
Quả nhiên lúc này Giản Thiết Đống cũng mồ hôi đầy đầu chạy trở về, nói rằng đã hỏi hết cũng không nghe được tin tức gì.
“Người ở thị trấn con cũng đã hỏi rồi, không ai gặp qua một cô gái hai mươi tuổi, trạm xe cũng đi rồi, đều không có.”
Đợi đến trưa, Lưu Thúy Vân cũng trở về theo sau bà còn có anh cả Lưu Quốc Cường, người vừa đến đã hỏi: “ Đây là loại chuyện gì thế này? Không phải là sắp kết hôn rồi sao, làm sao lại để sự việc đến nước này rồi vẫn còn đào hôn? Các người bình thường dạy con gái mình như thế nào vậy?”