“Quần áo, quần áo trẻ em. Chính là vì lần trước thấy chị dâu làm váy cho Tuệ Tuệ em liền có suy nghĩ như vậy. Em thấy bên ngoài mấy năm nay người làm ăn không ít mà tự thân em không giỏi làm việc ruộng nương, nhưng cũng không muốn ở nhà nhàn rỗi chờ ăn. Lần trước đã nhìn ra tay nghề của chị rất tốt, quần áo làm ra so với mấy thứ bán ở trên thị trường bây giờ cũng không kém cạnh là bao. Em thấy cuộc sống gia đình hiện tại cũng tốt hơn trước kia nhiều, cũng có tiền. Chỉ cần em bỏ ra bản vẽ cùng tiền vốn, chị dâu chỉ cần tạo ra thành phẩm. Làm ra rồi chúng ta cùng nhau bán, tiền thu về chia mỗi người nửa phần.”
Trương Tú nghe xong lặng yên suy nghĩ một hồi lâu, nửa ngày sau mới hoàn hồn lắc đầu: “Tay nghề này của chị mà có thể lấy đi bán? Không được, chỉ sợ không có ai mua.”
Giản Như Như kéo cánh tay Trương Tú, nói chị quá khiêm tốn: “Chị dâu, hôm nay em mới đi một vòng của hàng bách hóa trên huyện xem qua. Trong đó đều là quần áo làm trong nhà xưởng thoạt nhìn rất tinh tế nhưng thật ra rất nhiều chi tiết vô cùng thô ráp, kém xa so với đồ tự tay chị làm. Như lúc trước chị dâu làm cho em cái váy liền đó, em biết là tự tay chị làm. Lúc đưa cho người không biết nhìn còn cứ tưởng đấy là đồ mua ở cửa hàng trên huyện về.
Chị dâu, chị phải có lòng tin vào tay nghề của mình, đến lúc đó cộng thêm kiểu dáng mới lạ, nhất định sẽ có người mua. Chị xem Tuệ Tuệ mặc váy kia không phải rất đẹp sao? Chỉ là hiện tại thời tiết này chưa đến lúc mặc, chờ đến lúc mặc nó đi ra ngoài, các cô bé khác khẳng định hâm mộ Tuệ Tuệ cho mà xem.”
Trương Tú vẫn do dự, Giản Như Như cũng biết chị không dễ dàng hạ quyết tâm như vậy, liền nói: “Nếu chị sợ hàng không bán được thì ngay từ đầu chúng ta làm ít một chút. Chỉ làm mười bộ, quần áo lớn nhỏ từ bảy tám tuổi đến mười một, mười hai tuổi. Nếu thật sự bán không được còn có thể cho Tuệ Tuệ mặc, cũng không tính là lãng phí tiền bạc.”
Trương Tú theo lời Giản Như Như ngẫm lại chậm rãi gật đầu, cảm thấy lời cô nói có đạo lý, chỉ là trong lòng ngay lập tức vẫn không hạ quyết định được. Giản Như Như biết không thể vội vàng liền cho chị thời gian suy nghĩ thật kỹ.
“Chị dâu, chị cứ suy nghĩ thật kỹ việc này. Em không cam đoan nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng có thể chắc chắn sẽ không mất thêm tiền. Sau này chị cùng anh cả thương lượng, quyết định xong chúng ta mới nói tiếp với cha mẹ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT