Tưởng Phong thực tình vô tội, nhìn thấy thành quả như vậy anh cũng nhíu mày, không hiểu sao lại như vậy, lúc ấy rõ ràng anh có tâm trạng rất tốt, còn cười nữa, sao ảnh chụp ra lại hoàn toàn không có nổi mặt cười? Có phải thợ chụp ảnh tay nghề không được tốt ư?
May mà người thợ chụp không có ở đây, không biết trong lòng ông ấy sẽ nghĩ gì, không thì sẽ bị bẽ mặt mất, anh ta nói là mình có cười, nhưng người thợ chụp lúc ấy thật sự không nhìn ra, cũng không nắm bắt để chụp được.
Mặc dù nhìn bản thân trong ảnh không hài lòng cho lắm, nhưng đối với cô vợ nhỏ Tưởng Phong rất hài lòng, sau khi quyết định đã đặt nó ngay sát lên ngực, không có việc sẽ nhìn, để an an ủi nỗi nhớ nhung trong lòng mình.
Đến gần trưa, đây là bữa cơm cuối cùng ở nhà của Tưởng Phong, bà Tưởng và Trương Tú cùng nhau xuống bếp, dự tính làm một bàn tiệc thật thịnh soạn, rau củ đều đã mua sẵn từ trước rồi, gà cá đều có, sửa soạn xong đâu đấy mới cho vào nồi, bên ngoài liền có người gõ cửa, Tưởng Tuệ Tuệ đi mở cửa, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ba người lạ mặt.
Tưởng Tuệ Tuệ liền hỏi: "Các người tìm ai vậy?”
Bà Tưởng nghe thấy tiếng động, ngó đầu nhìn thoáng qua, đưa mắt nhìn qua một cái đã thấy Lưu Thúy Vân.
Nằm ngoài dự tính của bà Tưởng, vốn dĩ còn phải tiếp tục bận bịu dưới bếp, lần này bất chấp, giao lại việc đã sắp xếp cho con dâu trưởng, bà Tưởng mau chóng bước tới, nở một nụ cười nói: "Khách quý tới chơi, bà thông gia tự nhiên lại rảnh rỗi tới chơi thế này, còn mang theo người nữa, không biết là có chuyện gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT