“Còn không phải là do bà nuông chiều nó hay sao, nó muốn cái gì cũng cho, hiện tại lớn rồi muốn quản cũng quản không được.”

Lưu Thúy Vân bĩu môi không nói chuyện, bà quả thật đối với con gái lớn có điểm bất công, không nói đến chuyện muốn cái gì cho cái nấy hầu như từ nhỏ đến lớn trên cơ bản cô nói cái gì bà đều nghe theo cô.

Hồi nhỏ cô nói muốn đọc sách, bà cũng chẳng sợ trong nhà ăn không đủ no, con gái nhỏ không có tiền mua thuốc uống đã nhanh chóng chạy đi khắp nơi vay tiền cho nó đi học, vốn định có thể học ra trò kết quả lại không có thiên phú lúc thi điểm cũng không được cao.

Tuy dựa vào việc đọc sách có thể đi dạy ở trường tiểu học, nhưng cố tình con gái đi một ngày cũng không nguyện ý, nói rằng không chịu nổi việc trẻ con ầm ĩ cãi nhau một lòng muốn đến thành phố lớn làm công nhân, nhưng mà thành phố lớn tốt như vậy làm sao có thể dễ đi.

“Đừng quan tâm đến con gái lớn nữa vào xem con gái nhỏ thế nào đi, gần đây thời tiết lạnh xuống không ít đừng để con bé bị lạnh.” Cha Giản nhìn thời tiết âm u lo lắng nói.

Lưu Thúy Vân thở dài một tiếng, bước chân đi vòng vào phòng cách vách phòng của Giản Phương Phương.

Căn phòng này cùng phòng của Giản Phương Phương có kết cấu gần giống như nhau nhưng nhỏ hơn. Thật ra nơi đây cùng phòng của Giản Phương Phương bên kia vốn là một, bởi vì em gái bị bệnh cần nghỉ ngơi, còn cô trước đây lại muốn đọc sách cho giỏi muốn ở phòng riêng nhưng vì nhà nghèo không có nhiều phòng cho nên cha Giản liền đem căn phòng ngăn ra làm hai.

Đang nghỉ ngơi, Giản Mẫn đột nhiên cảm nhận được một trận gió thoáng qua, linh hồn nhẹ bổng của cô thiếu chút nữa đã bị thổi bay đến sát trên vách tường, cũng may sau đó cánh cửa đã đóng lại nhanh chóng cô mới tránh khỏi kết cục đâm vào tường mà rơi xuống.

Giản Mẫn nghĩ lại mà sợ đưa tay vỗ vỗ ngực, nhìn Lưu Thúy Vân vừa bước vào tới đang đứng im ở bên cạnh cửa hòa mình với ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua.

Bên trong căn phòng nhỏ, người đang bị bệnh sợ nhất chính là trúng phải gió bị cảm lạnh cho nên ở bên này không hề mở cửa sổ, bên trong căn phòng chỉ toàn những ánh sáng u ám phải mất một lúc lâu mới thấy rõ bên trong.

“Con gái, ngày hôm nay có thấy khỏe hơn không? Chờ ngày mai có nắng, mẹ sẽ dẫn con đến phòng chị con để phơi nắng dưới cửa sổ nhé.”

“Khụ khụ... Mẹ.”

“Muốn uống nước không? Để mẹ lấy cho con.”

Lưu Thúy Vân đỡ lấy cơ thể gầy yếu nhỏ bé của con gái nhỏ dựa vào đầu giường sau đó lấy nước đút cho cô uống chút nước, sau đó sửa lại góc chăn nói thêm mấy câu rồi lại nhìn người trên giừơng mê man mà ngủ thiếp đi mẹ Lưu mới yên lặng đi ra ngoài đóng cửa lại, vẻ mặt sầu khổ quay đầu.

“Ngày này khi nào mới kết thúc, số tôi sao lại khổ như vậy sinh ra một ấm sắc thuốc, mỗi ngày thuốc không rời miệng mà bệnh cũng không thấy khá hơn chỉ thấy nhà lại càng ngày càng nghèo túng, nhìn con bé đau khổ chịu đựng như vậy cũng khiến người khác đau lòng, sớm biết như vậy năm ấy đã không sinh ra...”

“Đủ rồi!” Cha Giản không nhịn được nữa quát lớn một tiếng: “Nói như thế nào cũng là thịt trên người rớt xuống chúng ta là người thân của con gái, đừng nói những lời này nữa để cho con nghe được sẽ tưởng rằng chúng ta muốn ruồng bỏ con. Con thành ra như vậy cũng không phải là do bản thân con bé mong muốn, đều là tại tôi.”

Cha Giản đối với con gái nhỏ là thật lòng yêu thương, ông chưa từng trách việc cô con gái này từ nhỏ đã mang bệnh thân thể yếu ớt, chỉ có thể tự trách bản thân ông lúc trước không có bản lĩnh, gia cảnh nghèo nàn. Những năm đó, đất nước lại trong thời kì khó khăn cho nên lúc vợ ông đang mang thai đứa trẻ thường xuyên ăn không đủ no.

Đứa nhỏ trong bụng mẹ nhận không đủ dinh dưỡng, cho nên thời điểm sinh ra cũng không đủ tháng, gầy gò nho nhỏ so với bàn tay chỉ lớn hơn một chút, hơi thở cũng rất yếu.

Lúc trước ai nhìn thấy đứa nhỏ cũng nói rằng sẽ không thể nuôi sống được, vợ ông cũng đã chuẩn bị tìm chỗ để chôn, vẫn là nhờ mẹ ông đau lòng cháu gái cả đêm không chợp mắt cẩn thận chiếu cố, còn đem tất cả thần linh trên trời tất cầu xin qua mới cứng rắn mà kéo được con bé từ tay Diêm Vương gia trở về.

Lưu Thúy Vân không kìm được nước mắt: "Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì biết phải làm sao bây giờ? Vợ Thiết Đống trước mắt đang mang thai, mấy tháng sau trong nhà sẽ có thêm người, ăn uống rồi lại quần áo không cần tiền sao? Trong nhà lấy tiền ở đâu ra đây? Lại nói đến con gái nhỏ bây giờ cũng đã mười tám tuổi, nếu ở nhà người khác đều đã đến tuổi nói chuyện hôn nhân, vậy mà con bé ngày nào cũng vậy chỉ cần gió thổi trúng liền ngã bệnh phải uống thuốc, nhà ai sẽ nguyện ý cưới một người bệnh tật không giúp đỡ được gì về nhà mình?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play