Ngoại trừ cười cười cô thật sự không biết nên nói cái gì, cũng may Vương Tuyết cũng không nghĩ cô sẽ trả lời lại nhanh chóng chuyển đề tài nói về chuyện cô và Tưởng Phong quen biết như thế nào.
"Ngày đó một mình em ra ngoài tìm bạn học chơi, lúc về nhà đã quá muộn, khi đi ngang qua một con phố tối đen bị kẻ xấu đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại phát hiện đã rơi vào tay kẻ buôn người, cùng chỗ đấy còn có hơn mười cô gái đều là nạn nhân bị bán đến thành phố Cảng, rất nhiều người đều bị đánh thuốc mê, cả người không còn chút sức lực nào để chạy trốn, lúc ấy em giả vờ ngất xỉu không ăn, sau đó nhân cơ hội chạy ra ngoài, nhưng không chạy được bao xa đã bị bọn người xấu đuổi kịp, thiếu chút nữa bị đánh chết, là anh Tưởng Phong đi ngang qua đã cứu em, sau đó anh ấy còn dẫn thêm người người tới cứu những cô gái khác."
Nói xong cô mỉm cười, ánh mắt xa xôi, không biết có phải nghĩ đến lần gặp đầu tiên đó hay không, sau đó cô tiếp tục nói: "Đối với anh Tưởng Phong mà nói có lẽ chỉ là ra tay chấp hành nhiệm vụ, sau đó thì cũng không nhớ rõ em nữa, nhưng đối với em mà nói, lần gặp gỡ đấy anh ấy như là ân nhân cứu mạng em.”
Nghe cô ấy nói, trong lòng Giản Như Như đã hiểu chuyện vì sao cô lại thích Tưởng Phong tới vậy. Mỗi cô gái đều sẽ có một hình tượng anh hùng riêng của mình, huống chi là người được anh hùng cứu một mạng, nếu anh hùng này đặc biệt anh tuấn uy vũ, trong lòng cô gái hẳn sẽ sinh lòng ái mộ, yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng không có gì bất ngờ cả.
Càng không ít người nói Tưởng Phong nhà cô thật biết hấp dẫn người khác đến như vậy.
"Sau đó em nghe được anh ấy ở bộ đội Y thành, em cũng tới nơi này rồi tham gia vào đoàn văn công, chính là hy vọng có thể gần ân nhân một chút, nhưng không nghĩ tới cả năm căn bản lại không có cơ hội nhìn thấy anh ấy, sau đó em liền nghe nói anh ấy đã kết hôn, lúc đó trong lòng quả thật rất buồn, bạn bè nói doanh trưởng Tưởng như vậy nhất định là do cha mẹ sắp xếp hôn nhân, vợ chồng không có tình cảm gì, nhưng hồi tết Trung thu em nhìn thấy hai người thì phát hiện ra điều đó không phải, doanh trưởng Tưởng rất quan tâm đến chị, mà chị cũng rất tốt, hai người thật sự rất xứng đôi."
Sau khi nói xong Vương Tuyết lại trầm mặc, Giản Như Như đợi hết nửa ngày kết quả vẫn không thấy cô ấy nói gì, liền hỏi: "Sau đó thì sao? Hôm nay cô đến sớm và nói với tôi điều này có mục đích gì không? Cũng không phải là tới đây chỉ để nói cho tôi biết về chuyện tình cảm của mình chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play