Lạc Minh gật đầu, Hiểu Uyển lại có vẻ không muốn.
“Chị Hạ, hay là em ở lại đây đi, dù sao cha mẹ em cũng đã có em trai em, em cũng bị dư thừa, có khi ở lại đây còn vui hơn ấy chứ.”
“Chuyện này không được, xum họp ngày tết là truyền thống văn hóa, em nhất định phải về, nếu không lại bị họ lấy đó là nhược điểm thì lại không được.” Chúc Hạ Dương nói.
Hiểu Uyển vẫn có vẻ không vui, Chúc Hạ Dương biết nỗi khó xử và tâm trạng của cô ấy, cảm giác bị người thân không quan tâm thật sự không dễ chịu.
Giống như bản thân từ nhỏ đã không cha không mẹ, thậm chí ngay cả tên của cha mẹ cũng không biết.
Dù Hiểu Uyển không vui nhưng mà sau cùng vẫn đồng ý đi về, buổi chiều sau khi tan làm thì về thu dọn đồ đạc.
Trong trấn Khê Cổ, thấy trời sắp tối, mấy người mặc trang phục dân tộc đeo balo nhỏ đi từ trên núi xuống, một cô gái đi phía sau bỗng cảm thấy mắc vệ sinh, nhưng mà trong nhóm không chỉ có nữ, còn có cả nam nên xấu hổ không nói nên lời, nhẹ nhàng kéo một cô gái trước mặt:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play