Sau khi ăn cơm tối xong, vì Dạ Minh đã đồng ý giúp một tay tìm Túc Âm nên Chúc Hạ Dương và Dư Sanh đều chuẩn bị kỹ càng.
Vì không muốn làm tổn thương người vô tội nên đã để Ninh Khanh Nam cho những đạo sĩ xung quanh lui xuống, Chúc Hạ Dương và Dư Sanh ngồi ở ngưỡng cửa nhìn lên bầu trời đầy sao, hai người đều không nói gì.
Có gió nhẹ từ từ thổi qua lay động mái tóc bạc của Chúc Hạ Dương. Cắt tóc ngắn như vậy nhìn lâu thật sự thấy rất hợp với cô.
Ánh trăng chiếu lên mái tóc màu trắng và gương mặt nhỏ của cô, nhìn rất là rung động lòng người.
Dư Sanh chống cằm nhìn ngôi sao sáng nhất bên cạnh mặt trăng, sau đó nói: “Hạ Dương, em cảm thấy Y Bạch sáng giống như mặt trăng vậy, thật sự rất đẹp.”
“Không ngờ em lại mê trai như vậy, hơn nữa còn là người tình trong mắt hóa Tây Thi, dù cho anh ấy có xấu thì hẳn em cũng sẽ thấy anh ấy là người đẹp trai nhất trên đời này.”
Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng cười, mà Dư Sanh lại vội vàng nói: “Em cảm thấy Dạ Minh không đẹp trai bằng Y Bạch nhưng mà chị vẫn thích Dạ Minh, cũng giống vậy thôi, cũng là người tình trong mắt hóa Tây Thi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT