Giây tiếp theo, chỉ thấy trên đóa hoa Vãng Sinh bỗng nhẹ nhàng đụng vào trán Bảo Bảo một cái, ánh sáng tinh khôi từ trên người hoa Vãng Sinh bay vào cơ thể Bảo Bảo.
Sau đó hoa vãng sinh lại bay lại vào hộp gỗ, thân hoa và đóa hoa lại lay động.
“Sao mi biết hoa vãng sinh này...” Bảo Bảo vẫn yếu ớt như cũ, nhưng mà cảm giác khó chịu và không thở nổi đã biến mất.
Tuy cậu bé cũng biết hoa vãng sinh này lợi hại, nhưng mà cũng không hiểu quá rõ, cũng không biết nó lại có tác dụng giúp mình thư thái hơn.
“Hiện giờ chỉ sợ trên đời này chỉ còn mỗi bụi hoa vãng sinh này rồi, hai người không biết cũng là bình thường.”
Trường Sinh nói xong xoay người sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Tiểu chủ tử vẫn chưa tha thứu cho tôi, tôi không muốn khiến ngài ấy buồn phiền, đừng nói chuyện này cho ngài ấy biết, xem như tôi chưa từng xuất hiện đi.”
Nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của Trường Sinh, Hiểu Uyển muốn giữ nó lại, nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ tức giận chưa từng có của Chúc Hạ Dương, cô ấy cũng không dám tự quyết định.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play