Bắc Minh Nguyệt dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Chúc Hạ Dương, vẻ mặt ghét bỏ, sau đó lại tỏ dáng vẻ khéo léo nhìn bà cụ.
“Bà cô nói đây là khách quý, cháu lại thấy không biết là một tên ăn mày từ đâu đến, muốn dựa vào roi Trấn Tà kiếm một món lớn thì có.”
Tên ăn mày?
Chúc Hạ Dương nhìn lại dáng vẻ chật vật của mình. Đúng là mình không so được với các cô ấy nhưng cũng không thể lấy lý do này để sỉ nhục mình chứ.
“Kiếm món lời từ các người sao? Chỉ sợ tôi chỉ tiện tay cũng có thể mua lại cả cái trấn cổ này, cô nó chuyện nên chú ý một chút thì hơn.” Trong lúc Chúc Hạ Dương định phản bác không ngờ Trình Thư Dịch đã mỉm cười nói lại.
“Vị tiên sinh này mạnh miệng đấy, nếu như muốn mua lại Trấn Khê Cổ thì chỉ sợ là anh không có khả năng này, tôi khuyên hai vị vẫn nên mau chóng giao roi Trừ Tà ra sau đó đi đi.” Cô gái kia nhìn Trình Thư Dịch với vẻ mặt cao ngạo, một lúc lâu sau Vân Bà mới bình tĩnh nói:
“Người đến là khách, Nguyệt nhi không được vô lễ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT