Anh ta đi đến trước thi thể, dùng tay móc từ trong túi vải sau lưng ra một nắm tiền giấy châm lửa đặt dưới đất, sau đó lại đốt mấy nén nhang.
Chúc Hạ Dương đi đến, khó hiểu hỏi anh ta: “Gã ta cũng không còn hồn phách, anh đốt vàng mã có lợi gì chứ?”
Từ khi vừa nhìn thấy thi thể này thì Chúc Hạ Dương đã biết rõ là linh hồn của người này đã biến mất.
Y Bạch đứng dậy nhìn Chúc Hạ Dương, sau đó lại nhìn xung quanh nhíu mày nói: Đúng là đã không còn hồn phách, bốn phía xung quanh cũng không cảm nhận được hơi thở của anh ta, tôi làm vậy chỉ vì hy vọng linh hồn của anh ta có chỗ quay về thôi.”
Chúc Hạ Dương không ngờ là anh trai đạo sĩ này còn lương thiện như vậy, bình thường không nhận ra, chỉ cảm giác là một soái ca đẹp trai lạnh lùng ít nói.
“Ở đây oán khí rất nặng, thôi thấy muốn xua tan cũng rất khó khăn, lần trước mấy người còn dám xông vào, đúng là thật sự không muốn sống nữa.”
Y Bạch nói rồi nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, cảm giác như là rất ngại ngùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play